Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 279 - Chương 279 - Vua Bắn Súng Dũng Cảm 2

Chương 279 - Vua bắn súng dũng cảm 2
Chương 279 - Vua bắn súng dũng cảm 2

Cảm ơn các bạn @duynguyen2022zyk @tdong999 @Meobeoiii @Alisa 1d đã đẩy kim phiếu và đề cử cho truyện ạ.

Chương 279: Vua bắn súng dũng cảm 2

Trái tim đập điên cuồng, ý thức của Dịch Gia Di dần trở nên rõ ràng hơn, đầu óc không chịu khống chế mà hồi tưởng lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra trong vài phút vừa rồi.

Cô bắt đầu thấy sợ hãi.

Nếu không phải chìm đắm trong dòng chảy hình ảnh, giống như một đứa ngốc phủ lên thi thể của cảnh sát mặc quân trang 7512, cô rất có khả năng đã ngẩng đầu nhìn quanh trong hoảng loạn, cực có khả năng đối diện tầm nhìn với người đàn ông mặc áo xám đi qua bên cạnh mình, đối phương cực có khả năng sẽ vì bị cô phát hiện mà sinh ra nghi kỵ trong lòng, giết chết cô.

Hoặc là cô đã xin được súng phối, bên hông đeo vũ khí mang tính sát thương, bị người đàn ông mặc áo xám phát hiện, ông ta chắc chắn cũng sẽ nổ súng với cô.

Còn nữa, nếu không phải đã nhìn thấy gương mặt của tên cướp mặc thường phục thứ tư trong dòng chảy hình ảnh, cô sẽ không ý thức được sự tồn tại của ông ta, không có cách nào kịp thời phát hiện ra ý đồ của đối phương, đám người sir Phương có khả năng đều…

Nếu gần đây mình không luyện bắn súng mỗi ngày, nếu không vào thời khắc cuối cùng nghĩ đến việc có thể sử dụng súng của cảnh sát mặc quân trang 7512…

Cơ thể vì sợ hãi mà lạnh toát, tay cầm súng cũng không kiểm soát được mà run lên.

Phương Trấn Nhạc để ý thấy sự thay đổi của cô, hiểu rõ lần đầu tiên sau khi giết người, toàn bộ cảnh sát đều sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt.

Anh nhíu mày, kiềm chế cơn đau đớn trên người, cố hết sức hạ giọng, dịu dàng bảo: “Đỡ tay.” Nói xong lại giơ cánh tay trái không bị thương lên, cầu sự giúp đỡ từ Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ bị lời của anh kéo ra khỏi trạng thái sợ hãi, ù tai và hoa mắt cũng dần hồi phục, hơi lấy lại bình tĩnh chui xuống dưới cánh tay anh, nắm cổ tay anh, nhấc cánh tay của anh lên, chống cả người anh dậy, giảm thiểu chịu lực ở chân bị thương giúp anh.

“Sir Phương, tôi đỡ anh ra ngoài.”

Tuy giả bộ là phải nhờ vào cô giúp mới có thể đi ra ngoài nhưng trên thực tế anh chỉ đè hờ lên vai cô.

Chỉ là muốn cho Dịch Gia Di sinh ra cảm giác anh cần cô, không đến mức chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, không thể tự mình thoát ra thôi.

Hai người lảo đảo đi được vài bước thì nhìn thấy bộ phận pháp y Hứa Quân Hào đang kiểm tra thi thể nam mặc áo xám.

Xác nhận thi thể nam bị súng bắn vào lưng chí tử, đã tử vong không thể nghi ngờ, sau khi vẽ đường đánh dấu bên ngoài thi thể, Hứa Quân Hào nghiêm mặt cho phép đội Phi Hổ giúp khiêng thi thể đi, quay đầu lại liếc thấy Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”

“Vết thương ngoài da, không sao.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

“Lần này quá hung hiểm, cũng may mọi người đều không sao. Lần này lập công lớn rồi, chúc mừng trước nhé.” Nói xong, Hứa Quân Hào vỗ lên vai Dịch Gia Di, vòng qua hai người đi ra phía sau kiểm tra thi thể của tên cướp nam cầm súng tiểu liên.

Phương Trấn Nhạc nhìn vạch đánh dấu được vẽ trên mặt đất ở lối vào ngân hàng rồi nói với Dịch Gia Di: “Khi ấy chúng tôi đều không chú ý đến tại hiện trường còn tên cướp thứ tư, Dịch Gia Di, cảm ơn cô đã cứu mạng tôi và Đàm Tam Phúc.”

Anh trịnh trọng nói tên đầy đủ với cô.

Dịch Gia Di ngẩng gương mặt trắng bệch lên, sau khi đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, không biết tại sao lại không nhịn được nữa, cảm xúc không tên trào lên mãnh liệt khiến cô bất chợt bật khóc: “Sir Phương…”

Cô còn chưa xin được súng phối, còn chưa tuyên thệ trong nghi thức nhận súng, cũng chưa tiếp nhận hướng dẫn tâm lý và kính báo đơn giản.

Trước đó chỉ là một lòng muốn cứu người, bắt hung thủ, hoàn toàn không nghĩ đến nó đại diện cho điều gì và sẽ xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông dũng mãnh đi qua quy trình bình thường, lần đầu tiên sau khi nổ súng giết người còn xuất hiện cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, nằm mơ thấy ác mộng, càng huống chi là một cô gái trẻ như cô,, dưới tình huống không hề báo nguy trước phải trải qua trận chiến sinh tử ác liệt như vậy.

Nghĩ đến sau khi cô bắn chết tên cướp mặc áo xám, lại dũng cảm lao vào trong ngân hàng, tìm vị trí ở khu vực thích hợp bắn phá quấy rối tên cướp, tính toán vị trí đứng bao vây tấn công, tìm vật chắn… cẩn thận nghiêm túc dựa theo những kiến thức đã học được ở trường cảnh sát, sau khi trốn sau bình hoa lại đếm giây tính toán hung thủ cầm Type 54 Pistol mà bắn, chuyển hướng, khoảng cách từ giảm sức giật đến lần tái bắn, và bắn nhịp nhàng về phía vị trí của tay cầm Type 54 Pistol, quấy nhiễu kẻ địch.

Tất cả đều làm rất tốt, thẳng đến khi vụ xung đột kết thúc, cô đều tỏ ra rất bình tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment