Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 280 - Chương 280 - Vua Bắn Súng Dũng Cảm 3

Chương 280 - Vua bắn súng dũng cảm 3
Chương 280 - Vua bắn súng dũng cảm 3

Chương 280: Vua bắn súng dũng cảm 3

Một người lần đầu tiên tham gia vào cảnh tượng này, lần đầu tiên thật sự bắn súng, lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên lao vào chiến trường nguy hiểm nhất, mạo hiểm tính mạng mình…

Trong lòng Phương Trấn Nhạc chua chát, cảm thấy vẫn là một người làm lãnh đạo như mình chưa làm đến nơi đến chốn, vẫn còn rất nhiều lỗ hổng vẫn chưa bổ sung mới khiến một người mới thần dũng nên được hưởng thụ thành quả thắng lợi phải chịu vết thương tinh thần này.

Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng cảm xúc sụp đổ của cô, anh nhịn cơn đau trên người, dẫn cô đi ra sau cửa, cánh tay hơi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.

Anh không nói tiếng nào, nhíu mày nhìn những cảnh sát mặc quân trang ở cục cảnh sát khác ra vào có thứ tự, sơ tán người dân trốn trong ngân hàng. Giám sát của bộ phận giám định khí giới dẫn đội đi vào ngân hàng kiểm tra đường đạn, sir Hứa của bộ phận pháp y dẫn đội chuyển thi thể đi… Mỗi khi có người nhìn về phía bên này, anh đều sẽ lặng lẽ dùng tay ra hiệu cho bọn họ bỏ qua chỗ này, rời đi là được.

Phương Trấn Nhạc dùng cơ thể của mình ngăn cản tầm nhìn của tất cả mọi người, lặng lẽ mở ra một chốn yên tĩnh cho Dịch Gia Di, mặc cô khóc.

Dịch Gia Di không đầu không đuôi trút hết tất cả, đến khi tiếng khóc dần nhỏ đi, mệt rồi, từ từ bình tĩnh lại mới hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc.

Lúc ấy cô mới phát hiện ra không biết từ khi nào mình đã ngồi trên ghế nghỉ ngơi bên trong cửa ngân hàng, sir Phương đứng trước mặt cô, chống tay vào tường cúi đầu nhìn cô.

Khóc xong rồi, tai không ù nữa, tim cũng không hoảng nữa, cơ thể tê rần, tuy vẫn có rất nhiều chỗ đau đớn nhưng ngược lại đã cảm thấy thoải mái hơn trước rồi.

Chỉ là sau khi lấy lại bình tĩnh, bản thân có hơi không hiểu tại sao, sao lại không có cách nào khống chế được cảm xúc như vậy?

Tại sao phải gào khóc?

Thật mất mặt.

Cô nhìn sir Phương với vẻ ngại ngùng, lau gò má ướt nhẹp, ngẩng đầu lúng túng nói: “Xin lỗi, anh Nhạc.”

“Không sao, cô đã rất lợi hại rồi. Lần đầu tiên sau khi tôi giết người hai chân đều mềm nhũn. Lần đầu tiên Tam Phúc giết người còn tè ra quần. Cô chỉ khóc mà thôi, thế đã là nhân trung long phượng, nữ trung hào kiệt rồi.”

“Thật sao?” Dịch Gia Di ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó tin.

Phương Trấn Nhạc nhếch miệng cười, chạm đến vết thương trên gò má, đau đến xuýt xoa một tiếng.

“A!” Lúc này Dịch Gia Di mới nhớ đến vết thương trên người anh, bây giờ bả vai còn đang chảy máu, môi đã tái nhợt.

Lại nhìn xung quanh, phát hiện ra bộ phận giám định đã kiểm tra hiện trường gần xong, cô vội vàng đứng dậy: “Anh Nhạc, tôi đỡ anh ra ngoài cầm máu.”

“Ừm, cuối cùng cô cũng khóc xong rồi, còn khóc thêm lúc nữa cho dù tôi có là trâu cũng sẽ ngất xỉu mất.” Phương Trấn Nhạc thở dài một tiếng, nói một cách khoa trương.

Dịch Gia Di vừa mắc cỡ vừa gấp, đỡ anh cẩn thận đi ra ngoài, lần này lực chú ý đều dồn hết lên người anh, cảm xúc tiêu của của mình ngược lại đã tan đi hết.

Mới ra cửa đã có người đi lên đón, nhìn thấy Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc, vội vàng tiếp tay đỡ sir Phương, dẫn hai người đi về phía xe cứu hộ.

Dưới ánh chiều tà, chói đến mức khiến người híp mắt, Dịch Gia Di giơ tay chắn ánh sáng, cũng chặn luôn sự quan sát của người khác.

Mọi người không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô mà chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ráo và rất thẳng, trong những nhân viên công tác bận rộn lại trông rõ ràng vô cùng ngầu.

Nhìn thấy bóng lưng bắn chết tên cướp nghiêm nghị và uy phong như thế, mọi người có lẽ sẽ quên mất cô chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường vừa mới làm thám tử chưa được bao lâu.

Rất nhiều người ở độ tuổi này có lẽ còn chưa tốt nghiệp, còn chưa tiến vào xã hội, vẫn còn được gọi là trẻ con.

Các truyền thông lớn bên ngoài dây cảnh báo thấy lại có người đi ra, trong nháy mắt đều giơ khẩu pháo nhỏ của mình lên, tách tách tách chụp liên hồi.

Truyền thông đang phát trực tiếp càng chuyển ống kính từ mặt người dẫn chương trình về phía Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, ống kính bám theo cả đường.

Người dẫn chương trình cũng chuyển hướng về hai người trong dây cảnh báo, liên tục đưa tin về bóng lưng của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment