Chương 282: CID
Hành động lần này cũng không phải án của tổ trọng án, ông ta không phụ trách chỉ huy, qua đó cũng chỉ làm loạn thêm, giờ hiện trường vụ cướp lại gọi điện thoại cho ông ta làm gì?
Khi nhận máy, ông ta đang nói chuyện với cấp dưới, sau khi nhận điện thoại “alo” một tiếng lại che ống nghe, vội vàng dặn dò cấp dưới một câu cuối cùng: “Mau đi sửa cái tivi cho xong đi, không được thì chuyển cái tivi cũ bên bộ phận hỗ trợ nội bộ qua dùng trước.”
Thật sự làm đến mức toàn thế giới đều được xem phát sóng trực tiếp về vụ bắt cướp, chỉ có tổ trọng án bọn họ là không được xem.
“Alo alo?” Sau khi cấp dưới nhận lệnh ra ngoài, sir Hoàng mới kề ống nghe lên tai lại, nhưng không ngờ người gọi điện cho ông ta lại là trưởng quan Trần Võ Kiệt - tổng cảnh ti của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức phụ trách vụ cướp lần này, ngoại hiệu “Bạch Mi Ưng Vương.”
Sir Hoàng liếc mắt nhìn đồng hồ, cách vụ cướp xảy lớn xảy ra còn chưa đến ba mươi phút.
Lúc này Bạch Mi Ưng Vương chắc hẳn đang vội vàng sắp xếp nhiệm vụ, điều động mười mấy đội nhỏ, làm sao có thời gian gọi điện cho ông ta được?
“Nhiệm vụ và công lao của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đều bị tổ trọng án các người cướp đi rồi, sir Hoàng, bây giờ hậu sinh của CID các người cũng thật mạnh. Ba người ba khẩu súng mà dám lao vào ngân hàng đối đầu với bọn cướp, đấu súng với súng tiểu liên và Type 54 Pistol. Năm nào CID các người cũng thiếu người có phải đều là mất như vậy hay không? Phải dạy dỗ nhóm hậu sinh nhiều vào, mạnh thì mạnh nhưng cũng phải tiếc mạng chứ. Loại chuyện đối đầu trực diện với cướp này cứ gọi đội Phi Hổ tới lo.” Bạch Mi Ưng Vương quở trách một lượt, lại không nhịn được mà thở dài.
“Nếu như mỗi lần xảy ra loại án lớn quần thể này đều bị các người giành công, vậy đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức phải uống gió Tây Bắc mất.”
“Hả…” Sir Hoàng ngơ ngác.
Ông ta mím môi, vội vàng che ống nghe, lại gọi cấp dưới vào, nhỏ giọng dặn dò: “Hỏi các bộ phận được xem tivi xem bây giờ vụ cướp lớn ở Bảo Kim thế nào rồi?”
Thám tử bị gọi vào kích động động đến mức ngũ quan sắp bay khỏi mặt, anh ta kiềm chế sự hưng phấn, nhỏ giọng vội vàng báo cáo: “Thám tử của tổ trọng án lao vào ngân hàng, quật ngã toàn bộ tên cướp! Đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức tới chỉ lau cái mông, chứ chẳng làm gì hết, ha…”
Anh ta vội vàng bịt miệng, sợ mình cười quá lớn tiếng để người ở đầu dây bên kia nghe được.
Sir Hoàng trợn tròn mắt với vẻ khó tin, đầu bên kia ống nghe lại truyền tới giọng của Bạch Mi Ưng Vương.
“Hả cái gì mà hả, còn muốn khiêm tốn nữa sao sir Hoàng? Đang khen các ông đấy! Lần này CID làm rất tốt, sau khi đến nơi cũng không xuất hiện người vô tội bị thương nặng hay tử vong. Gặp ở cuộc họp nhé, tôi đi gặp ba tay súng thần dũng của CID các ông đã.”
Sir Hoàng trực tiếp cúp máy vẫn còn đang lâng lâng trên mây, ngây người một lúc mới lớn tiếng gọi: “Người đến ngân hàng Bảo Kim đầu tiên là tổ nào của chúng ta?”
Bên ngoài lập tức có người đáp: “Sir Hoàng, là tổ trưởng Phương của tổ B dẫn đội đó, một thám tử nam hình như tên là Tam Phúc, còn có một thám tử nữ, chính là nữ thám tử mà ông dẫn chúng tôi đi học cách sử dụng tài liệu Word, làm giáo viên cho chúng tôi ấy, nữ cảnh sát phúc tinh Dịch Gia Di!”
…
Khi Bạch Mi Ưng Vương đi đến trước xe cứu hộ, ba người Phương Trấn Nhạc khi thì nghiêm túc, khi thì mỉm cười nói chuyện phiếm.
Người nhìn thấy Bạch Mi Ưng Vương đầu tiên là Phương Trấn Nhạc, bác sĩ đang thắt nút kết trên bả vai anh, anh đành treo cánh tay nhảy từ trên xe xuống, chào hỏi: “Trưởng quan.”
Dịch Gia Di và Tam Phúc cũng lần lượt xuống xe, đứng phía sau Phương Trấn Nhạc hành lễ và chào hỏi trưởng quan.
“Đều bị thương mất máu rồi, đừng làm lễ nhiều như thế, ngồi cả đi.” Bạch Mi Ưng Vương gật đầu, sắp xếp cho ba người Phương Trấn Nhạc ngồi song song ở cuối xe cứu hộ, còn mình thì lại dẫn giám sát của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đứng trước mặt ba người, vẻ mặt ôn hòa.