Chương 284: Cười! Dịu! Dàng?
Vừa định quay đầu hồi phủ, ánh mắt của Du Triệu Hoa liếc qua chiếc xe cứu hộ cách đó không xa.
“Ế? Đó không phải là Phương Trấn Nhạc, Tam Phúc và Dịch Gia Di hay sao?” Trên đường, anh ta không ngừng ghe được có người thông báo về tình hình tại hiện trường ngân hàng Bảo Kim thông qua bộ đàm, biết băng cướp đã bị chế phục, còn lại là những mệnh lệnh linh tinh chỉ huy các bộ phận khác phối hợp làm việc, về phần chi tiết cụ thể về vụ đấu súng với băng cướp thì vẫn chưa biết.
Mắt thấy ba người đó hình như đã bị thương, anh ta cất bước đi qua, định hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng mới đi được hai bước anh ta lại dừng lại, quay đầu hỏi Tony: “Đó có phải cảnh ti Trần của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức mà dù thiên vương lão tử có tới cũng sẽ bị ông ta mắng một trận không? Là Bạch Mi Ưng Vương nổi danh lừng lẫy đó?”
Tony nhìn thật cẩn thận, lập tức gật đầu bảo: “Là cảnh ti Trần đấy ạ, hoạt động lần này do ông ấy đích thân chỉ huy.”
“Sao ông ấy lại nói chuyện với đám người Phương Trấn Nhạc? Không phải nhiệm vụ lần này là của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức hay sao? Bị đám người Phương Trấn Nhạc đuổi kịp?” Du Triệu Hoa lại hơi đẩy nhanh bước chân hơn.
Sau đó chỉ nhìn thấy khi Bạch Mi Ưng Vương nói chuyện với Dịch Gia Di lại cười dịu dàng.
Cười! Dịu! Dàng?
Vậy mà anh ta lại nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt của Bạch Mi Ưng Vương sao? Hơn nữa còn cười?
Lẽ nào vì chế phục được băng cướp trong mấy phút nên quá mừng rỡ?
Nhưng sao lại là với một cô gái trẻ Dịch Gia Di đó?
Từ xa nhìn qua, trong bụi cỏ có một điểm đỏ, cô cảnh sát trẻ xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là được một đám đàn ông thô kệch tôn lên, vừa vặn điểm xuyết.
Lẽ nào lão trưởng quan cũng thích nữ cảnh sát hậu sinh xinh đẹp?
Bạch Mi Ưng Vương đã đến cái tuổi ngậm kẹo đùa cháu rồi, không có lực kháng cự đối với hậu sinh như kim đồng ngọc nữ sao?
Chẳng trách lần nào gặp mấy lão trưởng quan như sir Trần và sir Hoàng này thì lần đó thứ anh ta nhận được cũng chỉ có quắc mắt lạnh lùng và nghiêm túc hà khắc. Hóa ra không phải mình không được yêu thích mà là mình lớn không hợp mắt người sao?
Khi cách xe cứu hộ còn mười mấy bước, đột nhiên Du Triệu Hoa bị mấy nữ phóng viên bao vây.
Anh ta muốn vòng ra, mời truyền thông đi phỏng vấn bộ phận quan hệ công chúng, nhưng lại nghe thấy một nữ phóng viên nhanh miệng lớn tiếng hỏi: “Cán bộ, nhìn bảng tên của anh cũng là người của tổ trọng án, xin hỏi anh cũng cùng tổ với ba thám tử uy dũng đã dũng cảm bắt cướp đó sao? Anh có biết tại sao kỹ thuật bắn của nữ thám tử đó lại chuẩn như vậy không? Vị thám tử vô cùng cao lớn đó có phải là tổ trưởng của các anh không? Tại sao anh ấy lại thần dũng tự tin như thế, có phải trước đây từng ở đội Phi Hổ không? Hoặc có phải từng là đội viên của đội tay súng thiện xạ không?”
Du Triệu Hoa chợt dừng bước chân, nhìn về phía hai phóng viên với vẻ ngạc nhiên.
Gì cơ?
Phương Trấn Nhạc dẫn đội bắn chết ba tên cướp, bắt sống một tên cướp cuối cùng, một lần đánh tan băng cướp sao?
Là do ba thám tử tổ B làm?
Vụ án đấu súng to như vậy là do ba người bọn họ?
Còn dẫn cả Dịch Gia Di ngay cả súng phối còn chưa xin được đó?
Quan Nhị Gia hạ phàm sao?
Du Triệu Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, khi lại quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, mái tóc đều sắp dựng ngược hết lên.
Đôi mắt của anh ta trừng to như chuông đồng, vài lần mấp máy môi cũng không nói ra được một câu nào, anh ta gạt đám truyền thông ra, bước nhanh về phía xe cứu hộ.
Sao anh ta điều tra phá án không bằng người, ngay cả thần dũng cũng không thể so được nốt thế?
…
Bên này, Bạch Mi Ưng Vương đã dẫn người của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức rời đi, chỉ còn lại ba người Phương Trấn Nhạc yên tĩnh đợi người phụ trách vụ án lần này dẫn bọn họ đi tái hiện lại hiện trường hung án.
Tam Phúc thò đầu ra sau lưng Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng nói với Dịch Gia Di ngồi ở một bên khác của sir Phương: “Này, Thập Nhất thần dũng, lát nữa tới bệnh viện, cô thấm tí máu trên người anh Nhạc rồi bôi lên người mình để vết thương trông thảm hơn một chút nhé.”