Chương 286: Một thế hệ truyền kỳ hạ màn 1
Tiếng vỗ tay rào rào liên tiếp vang lên, ba người há hốc mồm ngẩng đầu mới thấy madam, chú Cửu, Lưu Gia Minh, Gary còn có chị Nhân, những đồng nghiệp quen biết và không quen ở các bộ phận khác, lại đều chạy tới đây chào đón bọn họ.
“Ôi chao, đây không phải chính là tổ trưởng Phương anh dũng đối đầu với bốn tên cướp mà bị thương đấy sao? Sao lại để cậu đích thân đi đường thế này?” Madam vẫy tay với Lưu Gia Minh và Gary: “Mau đỡ tổ trưởng thần dũng của tổ trọng án chúng ta.”
“Tới ngay!” Lưu Gia Minh và Gary lập tức xuất hiện ở hai bên trái phải đỡ Phương Trấn Nhạc, vừa mở đường xô đám người chắn đường, vừa chỉ trỏ dưới chân Phương Trấn Nhạc: “Cẩn thận bậc thang, sir Phương.”
“Sir Phương, trên tivi cậu đẹp trai dữ thần! Chỉ nhíu mày thôi cũng rất ngầu rồi, đi đường thì dáng vẻ hiên ngang, vừa cao lớn uy dũng vừa anh tuấn tiêu sái!” Chị Nhân ở phía sau lắc hai tay cực giống tham gia hội biểu diễn.
“Ha ha ha…” Những người khác ở bên cạnh đều bị chọc cười ha ha.
Phương Trấn Nhạc quay đầu cười với chị Nhân, bộ dáng xấu hổ đến mức muốn chết ngay tại chỗ.
Dịch Gia Di và Tam Phúc định nhân cơ hội này đi đường vòng trốn về văn phòng tổ B, lại bị madam túm được: “Ơ kìa, đây không phải thám tử Đàm Tam Phúc đã phối hợp với tổ trưởng Phương siêu dũng cảm lao đến ngân hàng đầu tiên, còn bắn chết một tên cướp cầm súng tiểu liên sao? Vỗ tay!”
Mọi người lập tức vỗ tay rào rào, Tam Phúc cũng không biết xấu hổ hay là hạnh phúc quá mức mà mặt mày đỏ bừng, cười đến híp cả mắt, muốn đi lại dường như không nỡ bỏ lỡ cảnh tượng hưởng thụ vinh quang này, bộ dáng rất khó xử.
“Anh Tam Phúc! Sau này dạy tôi làm thế nào mới có thể làm một thám tử dũng cảm như vậy nhé!” Thám tử ở tổ CID khác ép giọng nói the thé.
“Nào có nào có.” Tam Phúc cười ha ha xua tay với anh ta, khiến đám người được trận cười ầm.
“Lập công lớn rồi, lợi hại.”
“Khi tổ trưởng Phương và Tam Phúc xông vào thật sự rất đẹp trai, quả thật không dám tin đây là những thám tử quen thuộc bên cạnh chúng ta! Bình thường chỉ là tiêu sái, xử án thông minh. Nào biết lên chiến trường cũng ngầu như vậy! Tim của tôi, tim của tôi…” Chị Nhân tiếp tục tấn công.
Tam Phúc cuối cùng cũng không tiếp được chiêu này nữa, xua tay cầu xin: “Chị Nhân, không được không được, chị khen như vậy ai mà chịu nổi.”
“Ha ha ha…”
“Ha ha…”
Mọi người lại cười ầm lên.
“Nhưng muốn nói người lợi hại nhất vẫn là em Dịch được điều từ bộ phận hành chính chúng tôi qua tổ trọng án các cậu! Dịch Gia Di quá ngầu! Tôi cũng muốn làm nữ cảnh sát cầm súng!” Chị Nhân lại tâng bốc.
“Chị Nhân, chị cũng sắp nghỉ hưu rồi, chân với tay đều cứng hết, còn cầm súng gì nữa.” Có người trêu chị ta.
“Không cản trở tôi nằm mơ chứ? Thật đúng lúc.” Chị Nhân cảm thán.
“Đúng đó! Khi ấy ở hiện trường vụ cướp không có một người nào biết nhóm cướp tổng cộng có bốn người, thông tin mà cảnh sát mặc quân trang báo về chỉ có ba tên cướp, tại hiện trường cũng nhìn thấy là ba tên cướp cầm súng, ai đề phòng còn có người thứ tư nham hiểm tàn nhẫn như vậy nữa chứ, oa, còn mặc thường phục, giấu súng trong áo, thật sự không nhìn ra được!” Một thám tử trẻ tuổi ở tổ khác mô phỏng lại bộ dáng của người đàn ông mặc áo xám, tay giấu trong áo: “Tôi nhìn thấy hình ảnh đó chiếu trên tivi, tim cũng vọt lên tận cổ họng! Trời ơi!”
“Các người có nhìn thấy không, cảnh sát Dịch Gia Di đã đứng thế nào, lao vào thế nào, nhanh chóng vòng lại nhặt súng của cảnh sát mặc sĩ quan ra sao, rồi lại nhanh chóng đứng vào vị trí, cầm súng, bắn súng thế nào? Một loạt các động tác tự nhiên và ngầu lòi khiến tôi chảy nước miếng!”
“Lau nước miếng của cậu đi! Đây chính là tay súng thiện xạ của tổ B chúng tôi!” Madam cười ha ha, một cánh tay giang tới ôm Dịch Gia Di vào lòng, thích đến mức chỉ hận không thể hôn một cái.
Chị đại khí thế ngày thường rất lão luyện đột nhiên giống như lão vu bà vậy.
“Dịch Gia Di rất ngầu, tôi muốn lấy Dịch Gia Di!” Đột nhiên trong đám người có người hô to.
“Là tên sói nào đang tru đấy? Dám nhòm ngó thám tử của tổ B chúng tôi?” Phương Trấn Nhạc đã đi đến lối rẽ vào hành lang trước mặt đột nhiên quay đầu nổi giận hỏi.
“Ha ha ha, anh Nhạc, con gái lớn rồi không thể giữ lại.”