Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 287 - Chương 287 - Một Thế Hệ Truyền Kỳ Hạ Màn 2

Chương 287 - Một thế hệ truyền kỳ hạ màn 2
Chương 287 - Một thế hệ truyền kỳ hạ màn 2

Chương 287: Một thế hệ truyền kỳ hạ màn 2

“Ai la hét lung tung đó? Ánh mắt của Gia Di nhà chúng tôi rất cao đó!”

“Kỹ thuật bắn của Gia Di rất đỉnh, nếu như tôi có mặt ở hiện trường đó, nói không chừng đã run như cầy sấy, nếu không bắn trúng là xong rồi.”

“Ha ha, tổ B chúng ta đều là tay súng thiện xạ!” Chú Cửu cười ha ha, xua tay: “Giải tán giải tán, làm việc làm việc.”

“Chú Cửu, kỹ thuật bắn của chú rất mạnh sao?”

“Đương nhiên rồi, cậu tưởng súng của tôi ăn chay sao? Cũng từng giết người xấu như ngóe đấy nhé!” Chú Cửu nghiêm túc gật đầu, sóng vai cùng Dịch Gia Di và Tam Phúc đi về văn phòng tổ B, khi quay đầu nhìn cô cảnh sát trẻ, trong ánh mắt lại không thể che giấu được vẻ khen ngợi và ngưỡng mộ, ông ta thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bả vai cô, lại khen ngợi: “Nữ hậu sinh không thể coi thường.”

Dịch Gia Di cười lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

Mọi người nhìn anh hùng khải hoàn cuối cùng cũng đủ rồi, tự mình tản ra xung quanh về các bộ phận ở các tầng.

Khưu Tố San chống hông đi cuối cùng, nhìn bóng lưng của Tam Phúc và Dịch Gia Di, nghĩ đến vừa rồi cảnh ti Hoàng gọi chị ta đến văn phòng, khen tổ B của chị ta ưu tú, thật sự đã khen rất nhiều lời hay.

Chị ta không nhịn được mà nhoẻn miệng cười phát ra từ trong đáy lòng.

Theo vào văn phòng tổ B, Khưu Tố San hít một hơi thật sâu, sảng khoái tuyên bố: “Tiếp theo là cơm trưa trong một tuần, tôi bao hết. Gia Minh, cậu sắp xếp một chút đi, đừng lặp lại, tôi sẽ dẫn mọi người đi trải nghiệm, từ từ ăn uống no nê mấy ngày.”

“Oa, madam nay chơi lớn thế!” Đôi mắt của Lưu Gia Minh sung sướng đến tỏa sáng.

Khưu Tố San nở nụ cười, khoanh tay đứng ở cửa vài giây, vẻ mặt lại chợt nặng nề hẳn đi.

Nhìn thấy mọi người vây quanh ba người Phương Trấn Nhạc hỏi nọ hỏi kia, trong lòng chị ta lại có hơi chua chát, lại qua một lúc nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Patrick, lần sau vẫn nên cẩn thận một chút, áo chống đạn cũng không mặc mà lao vào với thân xác như thế, tôi sợ cậu chết trẻ lắm đấy.”

“Biết rồi mà.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày: “Cho dù tôi không coi mạng mình là mạng thì vẫn sẽ chăm sóc Tam Phúc và Thập Nhất. Lúc đó vừa gặp mặt đã xảy ra xung đột, lập tức bắn chết một tên cướp, bắn một tên khác bị thương, chỉ còn lại tên cướp cầm Type 54 Pistol giữ sức chiến đấu một trăm phần trăm, tôi phỏng đoán trong ngân hàng có rất nhiều vật chắn nên mới dẫn Tam Phúc lao vào.”

Nghĩ lại, anh cười khổ một tiếng: “Ngược lại quả thật không ngờ còn có người thứ tư.”

“Trường hợp đó khẩn cấp, đối mặt với nguy hiểm cận kề, cũng không ai nghĩ được. Cậu đã làm tốt hơn bất cứ người nào khác rồi, cho dù Bạch Mi Ưng Vương của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đích thân dẫn đội bắt cướp cũng chưa chắc đã làm tốt hơn ba người các cậu.” Khưu Tố San mím môi, có đôi khi chuyện này chính là mạng.

Làm nghề này của bọn họ, có đôi khi chuẩn bị rất đầy đủ, điều tra cũng đủ chi tiết, cuối cùng vẫn có khả năng thương vong nặng nề.

Lại có đôi khi đi đường cũng có thể đụng phải tội phạm đang lẩn trốn, trực tiếp còng tay là có thể dẫn về.

Là phúc là họa, là sinh là tử, chẳng ai nói trước được.

Chị ta muốn phê bình Phương Trấn Nhạc quá không cần mạng, lại muốn khen khi ấy anh sát phạt quyết đoán, gặp nguy mà không loạn… tâm trạng quả thật rất phức tạp.

Khưu Tố San đi vào văn phòng, đứng bên cạnh Dịch Gia Di, bóp nhẹ bả vai cô: “Là phúc khí của tổ B chúng ta, điều Thập Nhất tới đây… không chỉ mang đến tác dụng không nhỏ trong mỗi một vụ án, mà ngay cả trong lần xung phong liều chết này, cũng may có Thập Nhất để ý tốt hậu phương, bảo vệ sau lưng của Patrick và Tam Phúc.”

“Sau này là giao tình sinh tử.” Tam Phúc nghiêm túc vỗ lên bả vai khác của Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ đã từng được anh ta bảo vệ khi bắt hung thủ trong vụ án chặt xác, bây giờ đã có thể bảo vệ anh ta, cứu mạng anh ta.

Dịch Gia Di giơ nắm đấm ra, Tam Phúc liếc mắt nhìn, sau đó bật cười ha ha, phối hợp với lòng chính nghĩa của cô cảnh sát trẻ, cũng duỗi nắm đấm ra cụng với cô.

Dịch Gia Di ngẩng đầu, lại lắc nắm đấm với Phương Trấn Nhạc, Phương Trấn Nhạc nhếch khóe môi cười, cũng giơ nắm đấm cụng với cô.

Cô lại quay đầu nhìn về phía chú Cửu, Gary, Lưu Gia Minh và madam.

Bình Luận (0)
Comment