Chương 288: Một thế hệ truyền kỳ hạ màn 3
Mọi người vì thế cũng đành phối hợp với nghi thức ảo tưởng sức mạnh của cô cảnh sát trẻ, lần lượt cụng nắm đấm với cô.
Rõ ràng khi duỗi nắm đấm ra còn khá xấu hổ, có hơi cảm thấy cô ấu trĩ, nhưng cụng xong, thu nắm đấm lại đập vào một lòng bàn tay khác của mình, lại cảm thấy hơi nóng mắt xúc động.
Từ nay về sau, mọi người đều sẽ thân thiết hơn, có thể giao sau lưng cho anh chị em đồng đội.
…
Khưu Tố San cũng đứng trước mặt ba người, toàn bộ thám tử tổ B đều ngồi ở đây, nghiêm túc nói chuyện.
Phương Trấn Nhạc cũng chia sẻ với mọi người anh đã đưa ra kế hoạch dưới tình huống khẩn cấp và tất cả những chuyện đã nghĩ đến khi ấy.
Tam Phúc cũng không có gì để nói, anh ta chỉ liều, không cần nghĩ gì hết, cứ làm theo anh Nhạc là được, anh Nhạc ra chỉ thị, anh ta chỉ hít một hơi thật sâu rồi đi làm.
Phương Trấn Nhạc vỗ lên bả vai của anh ta, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di: “Cô thì sao? Khi ấy làm sao phát hiện ra người thứ tư?”
“Ông ta đi qua bên cạnh tôi, có khả năng không nhìn ra tôi là cảnh sát chăng? Dù sao tôi cũng mặc thường phục lại không có súng phối, đang đè vết thương ở ngực của viên cảnh sát mặc quân trang, mắt đỏ hoe chỉ chực khóc…”
Dịch Gia Di ngại ngùng gãi đầu: “Ông ta không giết tôi mà đi ngang qua bên cạnh tôi, tiến thẳng vào ngân hàng.”
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, nhẩm lại lời thoái thác đã nghĩ xong từ trước của mình rồi mới mở miệng: “Lúc đó, tất cả mọi người đều chạy về phía xa, chỉ có người đàn ông mặc áo xám đó là đi ngược lại về phía ngân hàng.
Nếu ông ta đã không phải người của chúng ta, vậy chỉ có thể là cướp.”
Mọi người nghe xong, trong lòng đều cảm thán.
“Thập Nhất quá nhạy bén, thận trọng tỉ mỉ, thật lợi hại, nếu là tôi có khả năng đã quỳ gối ở đó, nghe theo sắp xếp của sir Phương đợi xe cứu hộ rồi, hoàn toàn sẽ không phát hiện ra điều khác thường.” Lưu Gia Minh chậc chậc cảm thán, lắc đầu khen ngợi.
Một phòng ngoại trừ Dịch Gia Di ra, sáu người còn lại đều duỗi sáu bàn tay tới lần lượt vỗ lên vai cô.
Dịch Gia Di vẫn luôn bị vỗ vai từ sau khi vụ án xảy ra, khi ở hiện trường gặp được người khen cô muốn vỗ vai cô, sau đó trở về bất cứ người nào gặp được cũng đều muốn vỗ vai cô cổ vũ và khen ngợi.
Còn không chỉ vỗ một cái nữa chứ.
Cô không bị thương lúc đấu súng với băng cướp, lúc này ngược lại sắp bị vỗ tím cả vai rồi.
“Sáng mai chín giờ nhớ đến cục cảnh sát đúng giờ, tôi vừa nhận được tin, cả chiều nay các trưởng quan bên trên vẫn luôn họp, sáng ngày mai sẽ mở cuộc họp bàn lại về vụ cướp, ba người các cậu đều phải có mặt.” Khưu Tố San đứng dậy, định trở về làm báo cáo.
“Yes, madam.” Ba người đáp lời.
“Bây giờ tới phòng pháp y giám định thương tích đi, tôi sẽ xin trợ cấp kinh tế cho các cô cậu, phúc lợi nên có vẫn phải được hưởng.” Khưu Tố San vừa đi ra ngoài vừa nhắc nhở.
“Giờ đi ngay đây.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, cầm được trợ cấp kinh tế lại có thể dẫn đám dạ dày vương ở tổ B này ăn uống no nê rồi.
Vì thế ba người cùng đứng dậy, một đường đi ra ngoài.
Ngay khi cả ba thuận theo hành lang vòng đến cầu thang, Khưu Tố San đã đi đến cửa văn phòng mình chợt nghĩ đến một chuyện, gọi ba người lại, lớn tiếng hỏi: “Tên trùm sỏ mà Gia Di đã giết, các cậu có biết không?”
“Ai?” Phương Trấn Nhạc.
“Một tên cướp rất lợi hại sao?” Tam Phúc.
“?” Dịch Gia Di.
“Anh ta là người đầu tiên sử dụng súng tiểu liên Chicago Typewriter vào bốn năm trước.
Trong vụ cướp lớn ở tiệm Đỉnh Hoàng Kim, sau khi ở bên đường cầm súng che chở cho đồng bọn bỏ trốn, một mình ép lùi đội cảnh sát, toàn bộ đều đảo tẩu hết.”
Khưu Tố San cầm tay nắm cửa, vừa kéo cửa vừa nhấn mạnh từng chữ: “Được gọi là vua cướp Hương Giang, Diệp Vĩnh Càn.”
“Lúc đó đã có người chụp được anh ta, cũng lan truyền trong dân gian rất nhiều năm! Gần đây báo chí còn đang nói cảnh sát chưa bắt được Diệp Vĩnh Càn, mở tiệm không có cảm giác an toàn, cũng có rất nhiều người đến bây giờ vẫn còn nhắc đến, cảm thán Diệp Vĩnh Càn thật mạnh…. Vậy mà lại là anh ta sao?” Tam Phúc kinh ngạc trực tiếp chửi tục một tiếng: “Đệt!”
“!” Con ngươi của Phương Trấn Nhạc co rút, cũng bị thông tin này làm chấn động đến mức nhíu chặt mày.
“?” Chỉ có Dịch Gia Di là mang vẻ mặt nghi ngờ, ai cơ? Lợi hại lắm sao?