Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 293 - Chương 293 - Nghiêm Túc

Chương 293 - Nghiêm túc
Chương 293 - Nghiêm túc

Chương 293: Nghiêm túc

“Gia Tuấn, mau bưng đậu phụ cay lên đi, anh cầm đũa lâu lắm rồi đấy.” Đôi mắt của Lưu Gia Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào món ăn trong tay Gia Tuấn, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng kêu gào.

“Tới ngay đây.” Gia Tuấn vội vàng bước qua, vững vàng đặt đĩa đậu phụ cay tỏa ra hơi nóng lên bàn.

Trong nháy mắt cái đĩa đặt xuống, các miếng đậu phụ đồng loạt rung lên, trông rõ ràng vừa mềm vừa đáng yêu.

Đậu hũ đọng nước sốt và thịt bằm màu đỏ au hòa quyện với nhau, khi dùng đũa gắp miếng đậu hũ còn có thể lẫn thêm vài miếng thịt bằm, cho vào miệng cùng với nước sốt, cái vị vừa vay vừa thơm tràn ngập trong khoang miệng, nhai tiếp lại có thể nếm được độ trơn mềm đàn hồi của đậu hũ, mùi đậu thơm quyện với mùi thịt, thật sự còn sảng khoái và thỏa mãn hơn ăn thịt.

Lưu Gia Minh kêu oai oái vì nóng nhưng vẫn không thể nhịn được mà ăn mãi không ngừng.

Gary chế giễu cậu ta là Trư Bát Giới ăn nhân sâm và chỉ cho cậu ta cách ăn đúng, một miếng đậu phụ bọc trong nước sốt được đặt trên cơm, trộn với thịt thái hạt lựu và hành băm nhỏ, sau đó ấn vào trong cơm, gắp cả cơm lẫn hậu hũ và thịt cùng đưa vào trong miệng, làm như vậy vừa không quá nóng, vừa có thêm độ dẻo và thơm của cơm, như vậy mới gọi là mỹ vị.

Hai người đang tranh cãi xem cách ăn của ai ngon hơn thì đột nhiên trên tivi phát sóng về vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim hôm nay, tất cả mọi người lập tức chuyển tầm nhìn, ánh mắt rơi lên chiếc tivi đặt ở góc nóc nhà trước cửa Dịch Ký.

Tôn Tân vốn đang cười hì hì sau khi nghe được lời khen cũng không nhịn được mà lau tay đi ra ngoài xem tivi, Đinh Bảo Thụ đang rửa rau cũng không rửa nữa, tay còn dính nước cũng mặc kệ.

Người đang xếp hàng mua trà sữa dừa nướng, trà sữa hay cà phê Frappuccino, người đang ăn trong sảnh và người ăn ở bàn ngoài sảnh, tất cả đều chen chúc đến chỗ có thể xem tivi trong nhà và ngẩng đầu nhìn tivi.

Tiếng kéo ghế kéo dài không dứt, cho dù mọi người đang làm gì thì đôi mắt vẫn dán chặt vào tivi, thỉnh thoảng có va chạm nhưng lúc nói “xin lỗi” hoặc “sorry” cũng không quay đầu lại, có thể nói là tập trung nhìn chăm chú một trăm phần trăm.

Các thám tử tổ B đang vây quanh bàn ăn cơm cũng ngẩng đầu hết lên, Lưu Gia Minh quay lưng với tivi cũng gắp vội rất nhiều thức ăn vào bát, sau đó cầm bát quay người xem tivi cho tiện.

Hôm nay mọi người đã xem rất nhiều bản tin, hầu hết các hình ảnh đều là lúc kết thúc vụ án và sau khi kết thúc, giờ có cái quay được toàn bộ quá trình ở hiện trường đương nhiên cũng phải xem rồi.

Lúc này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc hẳn lên.

“Phóng viên của chúng tôi đã mua được chiếc DV từ một công dân vừa mới mua nó trên đường Thượng Hải trước khi vụ cướp xảy ra, toàn bộ quá trình của vụ cướp đều được quay lại. Tiếp theo, chúng ta hãy xem vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim đã xảy ra thế nào và đã kết thúc thế nào.” Người dẫn chương trình ngồi trong phòng phát sóng, sau khi nói xong mấy lời dẫn này này bèn gật đầu với ống kính, hình ảnh chuyển tiếp.

Mọi người đều nín thở và nhìn chằm chằm, sẵn sàng để xem.

Nhưng màn hình lại chuyển sang quảng cáo: “Gió mát trăng thanh giết côn trùng, ninja Hắc Toàn Phong trừ hại cho dân, ta sẽ sử dụng kiếm, dùng cơn lốc đen để làm được điều đó… Hắc Toàn Phong thật uy dũng, Hắc Toàn Phong rất dễ dùng!”

“Cắt!”

“Cái quái gì vậy?”

“Đài truyền hình không có lương tâm!”

Mọi người đồng thanh oán trách, mới nói được vài câu quảng cáo đã kết thúc, hình ảnh lại chuyển tiếp thành cảnh trên phố Thượng Hải.

Nội dung của video này rõ ràng đã được chỉnh sửa, đại khái thì người dân kia chỉ quay ngẫu nhiên để thử sau khi mua được DV, trước khi vụ cướp nổ phát súng đầu tiên, ống kính không chỉ loạn xạ mà lấy cảnh cũng rất lung tung, cho dù đài truyền hình đã thông qua chỉnh sửa chuyên nghiệp nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề lớn nhỏ không có lợi cho việc xem.

Nhưng sự kiện đủ thú vị và đủ nóng hổi đến mức các khán giả vẫn luôn kén chọn cũng không phàn nàn về bất cứ điều gì mà chỉ chăm chú theo dõi nó.

“Lớn tiếng một chút, ông chủ Dịch.”

“Trời ơi, lúc đó trên đường có nhiều người quá…”

Bình Luận (0)
Comment