Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 297 - Chương 297 - Bóng Lưng Ngầu Nhất Hương Giang 4

Chương 297 - Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 4
Chương 297 - Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 4

Chương 297: Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 4

Ngón tay của anh ta gõ lên ba bức ảnh vài cái, cuối cùng rơi lên một bức ảnh mà anh ta đã chụp Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ đứng trước mặt Joe, quở trách Joe mắt chó coi thường người một cách chính trực và nghiêm túc, vì vừa xử lý xong vụ án nên trong ánh mắt cô vẫn còn chút vẻ buồn bã, lại vì tức giận với lý do của Joe mà lộ ra vẻ anh khí phấn chấn một lần nữa.

Bức ảnh đứng một mình đó được chụp vô cùng đẹp, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, thông minh lại lộ rõ tính nhân văn, xinh đẹp lại lạnh lùng.

Đột nhiên nhớ tới một câu nói mà cảnh sát Dịch đã nói với Joe: “Cũng mời anh nhớ kỹ tên của tôi: Cảnh sát số 7647, tôi là thám tử mới Dịch Gia Di của tổ trọng án!”

Khóe môi của Nhiếp Uy Ngôn cong lên, giống như cô đã nói, Joe chắc chắn sẽ nhớ tên của cô.

Không chỉ như thế mà bây giờ toàn bộ người dân Hồng Kông có khả năng đều sẽ nhớ ba chữ “cảnh sát Dịch” này.

Anh ta kẹp bức ảnh chụp một mình cảnh sát Dịch Gia Di đó lên trên cùng xấp tài liệu, viết lại tiêu đề của cột chuyên mục mà mình muốn viết lên trên bức ảnh của cô: [Hình bóng của chính nghĩa và lòng dũng cảm ở Hương Giang.]

….

Đêm tối, toàn bộ ồn ào trên thế gian đều bình tĩnh lại.

Dịch Gia Di nằm trên giường, bên tai lại như vẫn có thể nghe thấy tiếng súng, khi nhắm mắt gần như còn có thể đối diện với ánh mắt của Diệp Vĩnh Càn.

Vốn lúc được người nhà và sự náo nhiệt vây quanh, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn không còn vấn đề nữa, hoàn toàn không cần làm tư vấn tâm lý, nhưng thẳng cho đến lúc này mới biết rõ hóa ra chuyện này cũng không đơn giản.

Lăn qua lăn lại vài lần, cô không chỉ không buồn ngủ mà ngược lại càng lúc càng có tinh thần, ngoài cửa sổ hơi có động tĩnh cũng sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Loại cảm giác hết hồn hết vía đó vô cùng rõ ràng trong khoảng thời gian im lặng một mình này.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ, trông ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài, cô nghĩ, tối nay chắc hẳn là một đêm mất ngủ rồi.

Vừa định thở dài một tiếng thì đột nhiên Gia Như ngủ ở tầng trên thò đầu xuống nhìn cô: “Chị cả, chị ngủ được không?”

“Sao thế?” Dịch Gia Di hỏi với giọng vô cùng dịu dàng.

“Em không ngủ được, vừa nghĩ đến hình ảnh tên cướp cầm đầu đó đi qua bên cạnh chị, cúi đầu liếc mắt nhìn chị là em lại sợ.” Giọng nói của Gia Như mềm mại, rõ ràng lộ rõ vẻ buồn ngủ nhưng vẫn hàm chứa sự sợ hãi. Giống một bé ngoan xem một bộ phim kinh dị trước khi ngủ, e rằng sẽ còn sợ liền mấy ngày tiếp theo: “Chị cả, em có thể ngủ với chị được không?”

Dịch Gia Di gật đầu, vẫy tay với cô ta.

Gia Như lập tức như được đại xá, bò từ giường trên xuống như một con khỉ nhỏ, rõ ràng cô ta vì sợ hãi nên mới xuống đây chen chúc với chị, nhưng lại chọn ngủ ở bên ngoài.

Chiếc giường đơn này thật sự quá nhỏ, cho dù hai chị em gái đều rất gầy nhưng lúc này ngủ chung vẫn chật, xoay người cũng sẽ đánh nhau.

Nhưng được cô gái nhỏ mềm mại nằm bên, một bên là độ ấm cơ thể của Gia Như, một bên là bức tường chắc chắn, Dịch Gia Di vẫn luôn hoảng loạn trong lòng lại dần cảm giác được sự an toàn.

Em gái vừa nằm xuống đã hơi cuộn người lại, mông chổng ra ngoài giường, dùng chăn bọc kín lại, tựa đầu lên vai Dịch Gia Di, cọ tới cọ lui tìm tư thế thoải mái nhất rồi ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Chưa đến một lúc đã truyền tới tiếng hít thở vững vàng và kéo dài, vô cùng khiến người yên tâm.

Bất tri bất giác, lực chú ý của Dịch Gia Di bị em gái phân tán, lại cũng buồn ngủ theo.

Khi từ từ chìm vào trong giấc ngủ, một vài suy nghĩ chui vào trong đầu cô:

Gia Như ngủ nhanh như vậy, trông cũng không giống người đang vô cùng sợ hãi…

Có phải cô gái trẻ đoán ra chị cả không ngủ được vì sợ cho nên đặc biệt chạy xuống ngủ với chị không, ngủ ở bên ngoài cũng là để bảo vệ chị cả ở bên trong giường sao?

Sở dĩ mở miệng nói là mình sợ mà không phải lo lắng chị gái sợ, sẽ không phải vì nể mặt cô cảnh sát thần dũng Dịch Gia Di đấy chứ…

Đứa em gái tinh ranh này… khò… khò…

Cơn bão “Quế Hoa” sắp tới rồi, một khoảng thời gian rất dài sau đó đều sẽ là những ngày mưa lớn.

Vết máu ở ngoài cửa ngân hàng Bảo Kim bị mưa gió rửa trôi đi, trên phố Vượng Giác lại khôi phục như thường, mọi người vội vàng đi làm, người qua người lại tấp nập.

Cho dù hôm qua đã xảy ra vụ thảm án lớn thì hôm nay vẫn phải bôn ba kiếm kế sinh nhau như cũ, gió mưa cũng mặc kệ.

Bình Luận (0)
Comment