Chương 296: Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 3
“Không bị thương gì cả, đều là trên tivi nói phóng đại mà thôi.” Phương Trấn Nhạc vừa ứng phó vừa ngẩng đầu nhìn tivi với vẻ không yên lòng.
“Sao lại nói như thế, cho dù chỉ là trên tivi nói phóng đại thì mẹ với cha con vẫn rất lo lắng. Con đã gần một tháng không về nhà rồi, đến lúc nào mới về thăm cha mẹ đây? Vừa rồi tên người xấu đó còn giơ súng nhắm vào con. Mẹ nhìn thấy mà tim như ngừng đập. Không muốn cho con làm thám tử mà con không chịu nghe…” Mẹ nói rồi lại nói, đột nhiên giọng nghẹn ngào.
“…” Phương Trấn Nhạc hơi cúi mắt, anh chỉ khẽ thở dài một tiếng chứ không tiếp lời.
“Cô cảnh sát đã cứu con đó thật sự rất lợi hại! Cũng may có cô ấy ở đó, bằng không…” Mẹ lại nghẹn ngào, nhịn rồi lại nhìn mới có thể nói tiếp.
“Cuối tuần có thể về nhà một chuyến được không? Dẫn cả nữ cảnh sát đó theo nhé, mẹ muốn cảm ơn trước mặt cô ấy. Con xem chúng ta chuẩn bị ít châu báu được không, hay là dứt khoát cho thẳng bao lì xì đi?” Mẹ Phương vừa thở dài vừa tự nói tự quyết định.
“Người ta rất bận, cuối tuần cũng ở bên người nhà, con sẽ tự mình gửi lì xì cảm ơn cô ấy.” Phương Trấn Nhạc nói, đôi mắt chuyển về phía Dịch Gia Di đang ngồi bên bàn tròn trong nhà.
Mọi người đều đang chuyên tâm xem tivi, hoặc khẩn trương hoặc thảo luận sôi nổi, ngược lại cô thì hay rồi, lúc này vẫn còn để ý nhân lúc người khác không chú ý mà lén gắp một cái đùi gà ở đó gặm.
Ánh mắt lại vô thức bị ống tay áo của cô thu hút, cái áo sơ mi trắng bên trong đó hình như là cái áo mới mà anh mua cho cô, áo sơ mi kẻ caro mặc bên ngoài lại vẫn là cái áo cũ, chỗ tay áo sứt chỉ nhưng cô không hề để ý, lúc ăn đùi gà còn sơ cọ vào tay áo nên dùng cánh tay kéo cổ tay áo đến khuỷu tay, rồi mới vui vẻ gặm thịt.
Làm thám tử ở tổ B của anh mà lại mặc áo sơ mi cũ sứt chỉ, vậy chẳng phải tổ B bọn họ rất không sung túc hay sao, xem ra phải tặng một bao lì xì thật to cho cô mới được.
“Con sẽ cố gắng bớt thời gian về nhà, mẹ với cha nhớ giữ gìn sức khỏe.” Trước khi mẹ lại định mở miệng thì Phương Trấn Nhạc đã ngắt lời trước, lại nói thêm vài câu khách sáo sau đó vội vàng cúp máy.
Lúc này trong tivi vừa vặn chiếu cảnh anh bảo vệ Dịch Gia Di đi ra khỏi ngân hàng, cô gái trẻ trong ống kính vừa khóc xong, cho dù người quay cách rất xa nhưng vẫn có thể nhận ra được đôi mắt của cô đỏ hoe và sưng lên.
Ngầu như vậy, đẹp như vậy, lại biết khóc như vậy.
Sinh vật như thế thật sự rất thần kỳ.
Anh chống khuỷu tay lên quầy thu ngân lại không nhịn được mà mỉm cười.
Lần đầu tiên sau khi nhận cuộc điện thoại mà mẹ gọi tới, anh vẫn có thể giữ được tâm trạng không tồi.
Toàn bộ Dịch Ký náo nhiệt, vừa khóc vừa cười.
Một đám người xem tivi mà tâm trạng phập phồng, rõ ràng chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi, kết quả lại túa mồ hôi đầy người, kích động đến mức mặt mày đỏ gay, giống như bản thân đã đích thân trải qua một vụ cướp lớn kinh thiên động địa vậy.
Một đám bạn bè thân thiết tập trung, ăn xong món chính lại gọi đồ uống, uống xong lại ăn điểm tâm, hoạt động trong quán ăn vô cùng sảng khoái, ăn uống đều không cần lo nghĩ.
Mọi người cùng nhau xem video về vụ cướp, cùng nhau nhìn tên, miệng bình phẩm, cùng nhau xem phát sóng lại…
Hình như toàn bộ kênh đều đang đưa tin về chuyện này, gần như tất cả mọi người đều quan tâm đến vụ cướp bắn súng xảy ra ở đầu đường Vượng Giác, Hương Giang.
Các vị khách tới rồi lại đi, hơi thở phố chợ ồn ào náo nhiệt ấp ủ và lên men trong quán ăn này rồi dần lan rộng ra xung quanh.
Câu “Nữ cảnh sát thật ngầu! Thật xinh đẹp!” đó giống như một cái ngáp bùng phát ở vô số điểm trong thành phố này.
Thẳng đến khi toàn bộ thành phố dường như đều đang cảm thán một tiếng này.
…
Ở một đầu khác của thành phố, phóng viên của nhật báo Cam Xanh – Nhiếp Uy Ngôn ngồi trước tivi, vừa xem vừa viết lên quyển sổ.
Trên bàn bày bức ảnh của Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di và Đàm Tam Phúc mà anh ta đã chụp được lúc ở hiện trường vụ án giết người tại KTV trước đó, còn có ảnh của Phương Trấn Nhạc và Đàm Tam Phúc…
Khi đó tâm điểm của vụ án đều nằm trên người nạn nhân và hung thủ nên không có cơ hội đăng mấy bức ảnh này, đến bây giờ, ngược lại cũng thành tư liệu đăng báo vô cùng quý giá và hiếm có.