Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 295 - Chương 295 - Bóng Lưng Ngầu Nhất Hương Giang 2

Chương 295 - Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 2
Chương 295 - Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 2

Chương 295: Bóng lưng ngầu nhất Hương Giang 2

Chuyện nguy hiểm bọn họ đều đã trải qua rồi, nhưng đứng trước Quỷ Môn Quan một phen như thế này thì bọn họ thật sự chưa từng gặp phải, bây giờ nhìn thấy quả thật muốn túa mồ hôi lạnh.

Tam Phúc ngồi cách Dịch Gia Di không xa cúi đầu nhìn cô, tận mắt trông thấy một màn này, tâm trạng còn hỗn loạn hơn cả buổi chiều trước đó.

Ngay khi nhìn thấy Dịch Gia Di hoảng loạn đứng dậy, sợ hãi hô to về phía ngân hàng, gương mặt trắng bệch quay về nhặt súng của viên cảnh sát mặc quân trang 7512. Dáng người xinh đẹp mảnh khảnh đứng bên ngoài ngân hàng như một cây tùng, lúc bày tư thế cầm súng còn nhanh hơn Diệp Vĩnh Càn, khiến Tam Phúc vô thức đỏ hoe mắt.

Trước đó anh ta còn nói đùa mình được một người trẻ tuổi cứu, thật tệ quá, nhưng bây giờ trực tiếp nhìn thấy một màn này, anh ta cảm giác được sự sợ hãi và yếu ớt, kiên cường và dũng cảm của Dịch Gia Di, trong lòng cảm xúc mênh mông, cảm động đến mức chỉ hận không để lấy thân báo đáp.

Nghĩ đến đây, Tam Phúc quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, chỉ thấy vẻ mặt của sir Phương cũng vô cùng phức tạp, đôi mày kiếm nhíu rất chặt, trong mắt dường như cũng có cuồng phong đang gào thét.

Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của sir Phương, chắc chắn cũng chỉ hận không thể làm trâu làm ngựa cả đời cho cô cảnh sát trẻ rõ ràng rất nhỏ bé, nhưng vào một khắc đó không thể không cao lớn lên.

Đột nhiên trong tivi vang lên một tiếng đoàng, mặc dù người quay video cách rất xa nhưng một tiếng này vẫn rất vang như cũ.

Tất cả mọi người đều bị sốc bởi một tiếng súng ấy, nhưng bóng lưng của Dịch Gia Di trong tivi rất thẳng tắp, giống như không gì có thể uốn cong sống lưng của cô.

“Oa, nữ cảnh sát ngầu quá!”

“Gặp nguy không loạn, khả năng bắn súng như thần!”

“Đẹp quá! Rất chính nghĩa!”

Thực khách và hàng xóm trong tiệm cơm lại bắt đầu kêu oai oái.

Gia Như không biết từ bao giờ đã bắt đầu khóc nước mắt nước mũi tèm nhèm, lúc này nghe thấy tất cả mọi người liên tiếp khen ngợi lại nín khóc bật cười, cười xong lại khóc.

Bận rộn như vậy cũng không quên khoe khoang, cô ta nhảy bật dậy chỉ vào Dịch Gia Di ngồi bên cạnh mình: “Là chị gái của cháu! Là chị gái của cháu đó! Hu hu hu… là chị cả của cháu, hu hu hu… chị cả…”

Gia Tuấn vốn rất kiên cường, không khóc tí nào nhưng lúc này thấy Gia Như khóc, mũi cũng hơi xót.

Cậu bé nhào tới từ phía sau Dịch Gia Di, ôm cổ cô từ sau lưng, mặt vùi vào cổ, bé trai mạnh mẽ cũng rơi vài giọt nước mắt rồi, tất cả đều thấm lên cổ áo của Dịch Gia Di.

“Ôi! Vậy mà lại là em gái lớn của ông chủ Dịch sao?” Khách mới không hiểu rõ tình hình không nhịn được sự khó hiểu.

“Đúng rồi, là đứa trẻ lớn lên ở khu cộng đồng chúng tôi đó! Từ nhỏ đã nhìn Dịch Gia Di lớn lên! Là ánh sáng ở phố Anchor chúng tôi đấy!” Hàng xóm cũ và khách khứa quen biết Dịch Gia Di cũng không nhịn được mà chém gió.

“Cái gì mà ánh sáng của phố Anchor, là ánh sáng của Hương Giang nhét!” Bác gái hàng xóm không biết từ khi nào đã chen vào trong Dịch Ký, vừa cắn hạt dưa vừa lớn tiếng ồn ào.

“Oa, cảnh sát Dịch, ký tên cho tôi đi! Chính nghĩa có thể xua đuổi tà ma! Tôi muốn đóng khung treo ở cửa.”

“Vậy tôi cũng muốn một bức! Ông chủ Dịch, có tờ giấy trắng nào tốt một chút không?”

Chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh vẫn luôn ở trong quán ăn xem tivi lập tức nói: “Nhà tôi có bán, các người mua một ít đi.”

Từ lúc Dịch Ký bắt đầu bán Frappuccino, lưu lượng người trên phố Anchor bắt đầu tăng mạnh, các thực khách tới để uống Frappuccino và ăn món ăn mới thi thoảng cũng sẽ ghé qua các cửa hàng của hàng xóm, vì thế mấy cửa tiệm trên con đường liền kề với Dịch Ký này đều được hưởng lợi theo từ đó.

Sau khi nghe được lời của chủ sạp hàng nhỏ, thật sự có người đi mua giấy.

Chủ sạp hàng nhỏ cười không khép được mồm, hào phóng chia một túi hạt dưa to mà mình mang tới cho các thực khách.

“Ăn chung đi, ăn chung đi.”

Khi bóng lưng của Dịch Gia Di trong tivi lao vào trong ngân hàng thì xe xung kích của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức cuối cùng cũng tới nơi, Phương Trấn Nhạc ngồi bên bàn tròn, đột nhiên BB-call bên hông vang tít tít.

Sau khi anh lấy xuống ấn nút, hỏi Dịch Gia Đống mượn điện thoại, tiếp đó lại đi tới trước quầy thu ngân quay số.

Đối phương vừa nhận máy đã nôn nóng nói: “A Nhạc, chuyện lớn như vậy sao không gọi về nhà lấy một cuộc vậy con?”

Là giọng của mẹ.

Bình Luận (0)
Comment