Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 299 - Chương 299 - Mọi Người Nên Công Bằng Hơn

Chương 299 - Mọi người nên công bằng hơn
Chương 299 - Mọi người nên công bằng hơn

Chương 299: Mọi người nên công bằng hơn

Nữ hoàng đế, nữ tặc, nữ chủ tịch, nữ cường…

Chúng ta có thể nói tay thợ săn giỏi nhất thường xuất hiện trong hình dạng con mồi.

Cũng có thể giống như một chiến lược gia vĩ đại đã nói rằng phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.

Họ thường bị coi là phái yếu, nhưng họ cũng thường có thể trở thành kẻ mạnh tối cao nhất.

Mặt khác, trong xã hội này, trẻ em cũng được coi là phái yếu và cũng cần được bảo vệ.

Nhưng đồng thời trong lịch sử lâu dài của chúng ta cũng có biết bao người anh hùng thiếu nhi. Họ chân chất, nhiệt huyết, đồng thời cũng sở hữu sức mạnh có thể xoay chuyển tình thế.

Tướng quân dũng cảm mười mấy tuổi, anh hùng nhỏ kháng chiến chống Nhật mới mấy tuổi, tháng trước trên bản tin Hồng Kông có đều cập đến người nhảy xuống biển dũng cảm cứu thiếu nữ cũng là một thiếu niên nhỏ mới mười ba tuổi.

Những người yếu đuối theo nghĩa thông thường thường làm những việc khác thường.

Người già cũng là một thành viên không thể thiếu trong hàng ngũ những người yếu thế.

Ở hầu hết các dân tộc trên thế giới đều có người già đi hành hương, hoặc như nét văn hóa đưa người già vào trong núi hiến tế cho thần núi như ở núi Narayama.

Bởi vì người già là kẻ yếu không thể xoay chuyển được.

Nhưng trên thực tế, Khương Tử Nha trong truyện thần thoại Phong Thần Diễn Nghĩa và các nhà khoa học nổi tiếng ở thời hiện đại… họ đều là người già và đều làm nên những kỳ tích mà người trẻ tuổi không có cách nào thực hiện được khi tóc đã điểm bạc.

Yếu, có thể là một tính từ thực tế và khách quan, hoặc cũng có thể là một loại định kiến.

Tôi từng tận tai nghe thấy cảnh sát Dịch Gia Di nói rằng “Thành kiến có thể giết người, mọi người nên công bằng hơn.” Chúng ta thân là những người có khả năng suy nghĩ độc lập, nên đưa ra những suy nghĩ độc lập về tất cả các tính từ đánh giá về người khác trên thế giới.

Vụ cướp lớn của ngân hàng Bảo Kim đã cho tôi cảm hứng, chính là một triết lý sống như vậy.

Công bằng, tôn trọng và chống thành kiến.

Dưới lời gợi ý như vậy, có lẽ tất cả chúng ta đều có thể trở thành anh hùng của dân tộc này…]

Giọng văn của bài báo này rất hùng hồn, giữa các hàng chữ đều đang nói về vụ án này nhưng cũng không nói về vụ án này.

Mọi người đều đọc một cách say mê, trên con đường đi làm vào sáng sớm, bọn họ đều như rót máu gà phi thường vậy.

Cả một ngày tiếp theo đó, tất cả ông chủ, cấp trên và đồng nghiệp đều phát hiện ra người bên cạnh mình hôm nay, cho dù là tay lõi đời lười biếng nhất thường ngày cũng tràn đầy năng lượng tích cực tiến bộ.

Sau một ngày này, người ta gọi sức mạnh này là sức ảnh hưởng của thần tượng anh hùng.

Đồng thời vào ngày xảy ra vụ cướp lớn đó, áo khoác sơ mi kẻ caro phổ biến mà Dịch Gia Di mặc đã được bán hết sạch ở mọi gian hàng và cửa hàng nhỏ.

Vì cơn bão nên Dịch Gia Di không thể đạp xe, cũng không thể chạy bộ đi làm, vì vậy hiếm khi cô bắt xe buýt cáp treo đi cùng em gái và em trai mình.

Trong xe rất nhiều người đều đang đọc báo, tiêu đề không phải đăng ảnh chụp chung của ba người trong cuộc bọn họ thì chính là ảnh của một mình cô, vậy mà còn có một tờ báo đăng ảnh chính diện của cô, độ rõ nét này cứ như soi gương ấy.

Cho dù cô vẫn luôn cúi đầu, hoặc là đứng bên cửa sổ nhìn cảnh thành phố trong mưa bên ngoài thì vẫn có rất nhiều người liếc mắt nhìn cô, đại khái cảm thấy cô quá giống tay súng nữ trong vụ cướp lớn hôm qua.

Trước khi xuống xe khi đến gần cục cảnh sát, một hành khách thậm chí còn đứng dậy tiến lại hỏi cô có phải cảnh sát Dịch không, cô vội vàng xua tay phủ nhận rồi xuống xe vội.

Mở chiếc ô màu hồng mà anh Tam Phúc tặng cho mình, cô chạy bước nhỏ một đường vào cục cảnh sát, nhưng giày và ống quần vẫn bị ướt.

Trong văn phòng tổ trọng án B vẫn chưa có người nên cô dứt khoát lên tầng tới chỗ chị Nhân ngồi, giúp chỉnh lý hồ sơ hết một lúc lâu, lại đọc vài bản báo cáo phá án đặc sắc thì chị Nhân mới đến nơi làm việc.

Chị Nhân ôm Dịch Gia Di, nghiêng đầu cười toe toét, sau đó vừa lôi vừa kéo một hộp giữ nhiệt từ trong cái túi to bự chảng của mình.

“Có phải em ngửi thấy chị mang đồ ăn ngon tới nên đặc biệt chạy tới đây không đó?”

“Là gì thế chị Nhân?” Dịch Gia Di lập tức đặt hồ sơ xuống, sáp tới trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment