Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 300 - Chương 300 - Gừng Có Thể Khai Sáng Đầu Óc, Xoa Dịu Tinh Thần

Chương 300 - Gừng có thể khai sáng đầu óc, xoa dịu tinh thần
Chương 300 - Gừng có thể khai sáng đầu óc, xoa dịu tinh thần

Chương 300: Gừng có thể khai sáng đầu óc, xoa dịu tinh thần

Chị Nhân mở hộp giữ nhiệt ra, vỗ vào bàn tay nhỏ thèm thuồng của cô, vừa cẩn thận lấy hai hộp nhỏ từ bên trong ra, vừa mở nắp, vừa nói: “Em có biết chị đã tốn bao nhiêu công sức vào cái bình này không, cả tối hôm qua cũng không làm việc gì khác, chỉ lo làm mỗi cái này thôi.

Phải khuấy đều sữa đã tách béo sau đó lại phủ lớp béo này về… Sau đó, ôi, lại đổ vào một cái bát lớn, đổ qua đổ lại giữa hai cát bát cho đến khi nhiệt độ giảm xuống khoảng sáu mươi lăm độ, rồi lại ép nước, khuấy đều với nước gừng tươi không lẫn chút tạp chất nào, sau đó đông đặc mới thành sữa gừng đông!”

Chị Nhân đưa một cái thìa nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước cho Dịch Gia Di, rồi lại lấy cái thìa nhỏ của mình ở trong ngăn tủ.

“Oa, chị Nhân thật lợi hại.” Dịch Gia Di nôn nóng cầm một bát lên thử.

Chà, hương vị rất độc đáo nhưng không đến mức quá ngọt, đậm đà hương thơm và cay nồng, lại được bao bọc bởi hương thơm của sữa khiến người ăn vào cảm thấy ngon miệng, cắn một miếng là không thể dừng lại.

Quả là một sự kết hợp tuyệt vời giữa nước gừng và sữa tươi!

“Ăn nhiều một chút, gừng có thể xua lạnh, ấm bụng, rất thích hợp trong những ngày mưa bão giảm nhiệt độ mạnh đầu thu như vậy.” Chị Nhân ngồi bên cạnh vừa ăn đồ của mình vừa nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của cô cảnh sát trẻ, trong lòng từ từ có cảm giác thành tựu, đồng thời cũng chua xót mềm nhũn.”

“Gừng có thể khai sáng đầu óc, xoa dịu tinh thần.”

Dịch Gia Di nghe đến đây, động tác vui vẻ nếm điểm tâm ngọt hơi dừng lại, đôi mắt ngước lên nhìn về phía chị Nhân, đột nhiên hiểu ra.

Không phải cô may mắn gặp được chị Nhân tự tay làm điểm tâm mà là cái hộp nhỏ này vốn được đặc biệt làm cho cô.

Chị Nhân sớm đã nghe nói Tiểu Gia Di mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, cùng anh trai và các em sống nương tựa vào nhau đến lớn. Hôm qua trải qua chuyện lớn như vậy, người nào cũng nói đó là một vinh quang, chúc mừng ăn mừng, nhưng cũng không có trưởng bối cẩn thận nào chú ý đến việc Dịch Gia Di có khả năng sẽ sợ, cũng sẽ có cảm xúc tiêu cực phía sau vinh quang này.

Tối qua chị ta cùng người nhà xem tivi, nhìn thằng nhóc choai choai coi trời bằng vung đó ở nhà mình mà càng lúc càng nhớ Dịch Gia Di, cho nên mới làm sữa gừng đông cất trong hộp giữ nhiệt này.

Sau khi tự mình nếm thử một bát, chị Nhân đưa hộp giữ nhiệt cho cô: “Mang về tổ B, nghĩ đến bọn họ làm cho mỗi người một hộp nhỏ, từ từ ăn nhé.”

“Cảm ơn chị Nhân.” Đôi mắt của Dịch Gia Di nóng lên, trong lòng ấm áp.

Chị Nhân cười ha ha, vòng qua cô đi đến bên cửa sổ, chỉ ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài bảo: “Nhìn kìa, sắp đến chín giờ, cục cảnh sát bắt đầu có người rồi.”

Dịch Gia Di cũng cầm hộp nhỏ vẫn chưa ăn xong đứng bên cửa sổ vừa ăn từng miếng nhỏ vừa nhìn các đồng nghiệp lao vào cục cảnh sát trong cơn mưa.

“Người ăn mặc rất tùy tiện đều là cảnh sát mặc quân trang, dù sao đến cục cảnh sát cũng phải thay đồng phục, mặc gì cũng như nhau cả.” Chị Nhân thành thạo chỉ trỏ: “Người mặc áo sơ mi chắc chắn là cảnh sát chìm. Mặc tây trang phần lớn là giám sát. Tây trang được đặt may riêng rất đắt, em nhìn các giám sát đều ăn mặc rất chú trọng, lái xe sang, trông rất uy phong.”

“Ế? Hôm nay anh Tam Phúc cũng mặc áo sơ mi kìa.” Đột nhiên Dịch Gia Di nhìn thấy người quen.

"Áo sơ mi trắng, cúc chỉ mở một nút, tính cách vẫn hơi kín đáo, không đủ tiêu sái.” Chị Nhân chậc chậc hai tiếng, đột nhiên chỉ vào một người khác: “Em nhìn kìa, đó là giám sát Chương của tổ A – CID, cái sơ mi màu xám đó của anh ta không tồi, còn đóng cúc cổ tay, ái chà, hôm nay có phải các em sẽ tham dự một cuộc họp lớn phải không? Làm tổng kết và khen thưởng về vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim ấy? Chẳng trách người nào cũng mặc rất đẹp.”

“Em cảm thấy tuy áo sơ mi màu xám của giám sát Chương chú trọng vào chi tiết, cảm giác cũng không tồi, nhưng giám sát Chương nào có dáng người tốt bằng anh Tam Phúc, cũng không đẹp bằng anh Tam Phúc mặc áo sơ mi trắng.” Dịch Gia Di không thể không nói vài câu cho anh em trong tổ nhà mình.

Bình Luận (0)
Comment