Chương 301: Làm nữ cảnh sát bảo vệ chính nghĩa cản trở đường làm minh tinh của tôi
“Ngược lại cũng đúng, dù sao Tam Phúc cũng là người trẻ tuổi, bây giờ vóc người vẫn rất cường tráng. Nền móng tốt rồi mặc gì cũng sẽ đẹp hết. Ái chà, đó là Bạch Mi Ưng Vương của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức kìa! Hôm qua em đã gặp rồi, còn nói chuyện với ông ấy đúng không? Ông ấy lợi hại lắm, lúc trẻ tuổi cũng là một người mạnh mẽ, rất nhiều cảnh sát nữ bọn chị nhìn thấy ông ấy đều phải ôm ngực, ôi…”
“Ha ha ha.” Dịch Gia Di bị chọc cười, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Jeep quen thuộc lái vào bãi đỗ xe, chưa đến một lúc, Phương Trấn Nhạc chẳng thèm mở dù, dùng tay làm ô che trên đỉnh đầu chạy một đường vào cục cảnh sát.
“Ái chà, muốn nói tiêu sái vẫn phải kể đến tổ trưởng Phương của tổ B các em. Áo sơ mi đen, quần âu màu đen phẳng phiu, giày da màu đen… lại phối với một chiếc cà vạt màu đỏ thẫm! Chậc, thắt cà vạt rồi mà áo sơ mi vẫn mở tận ba cúc, oa, đúng là hoang dã. Nếu chị trẻ thêm vài tuổi nữa chỉ sợ cũng không chịu được mất.” Đôi mắt của chị Nhân không rời khỏi Phương Trấn Nhạc, liên tục cảm thán.
Dịch Gia Di nhìn theo Phương Trấn Nhạc, khóe môi cũng vểnh lên.
Người đàn ông dường như có cảm giác, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào ô cửa sổ nhỏ của bọn họ.
Dịch Gia Di giật nảy mình, cùng chị Nhân đồng loạt lùi lại một bước, tránh khỏi ánh mắt của Phương Trấn Nhạc. Hai người phụ nữ một già một trẻ mắt to mắt nhỏ đối diện với nhau, sau đó không hẹn mà cùng phá lên cười.
Lúc này có người đi vào cửa, hóa ra là văn thư nhỏ, cấp dưới của chị Nhân đi làm.
Sau khi văn thư nhỏ chào hỏi chị Nhân mới nhìn thấy Dịch Gia Di, đôi mắt lập tức sáng lên, gần như mang theo tiếng hét chói tai kính chào: “Cảnh sát Dịch, chào buổi sáng!”
Dịch Gia Di vội cười và đáp lễ lại, cô nhìn thời gian, còn ba phút nữa là đến chín giờ, lúc này mới cầm bình giữ nhiệt tạm biệt chị Nhân và văn thư nhỏ.
Khi đi ra khỏi văn phòng nhỏ, Dịch Gia Di chợt có cảm giác, cô quay đầu liếc mắt nhìn văn thư nhỏ.
Quả nhiên! Cô gái trẻ này mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc áo khoác kẻ caro giống hệt với cái mà Dịch Gia Di đã mặc ngày hôm qua! Ngay cả kiểu tóc buộc đuôi ngựa cũng giống y như đúc với cô hôm qua.
Ôi, có người bắt chước cách ăn mặc của mình, còn có người bắt chước kiểu tóc của mình nữa!
…
Đợi khi Dịch Gia Di về văn phòng tổ B thì Phương Trấn Nhạc đã đóng xong toàn bộ cúc áo sơ mi, còn nghiêm túc đóng đến tận cổ.
Toàn bộ vẻ hoang dã bị che lấp, chỉ còn lại nghiêm túc, đẹp trai và ngầu lòi.
Nếu đeo thêm một cặp kính viền vàng nữa thì có thể tới TVB bên cạnh diễn vai nhân vật phản diện lớn loại hình nho nhã bại hoại.
“Hôm nay Tiểu Gia Di mặc áo sơ mi trắng, phối với quần âu màu đen và giày da đen cũng quá đẹp! Cứ tiếp tục như thế, chúng tôi sẽ phải đưa cô đi tham gia hoa hậu Hồng Kông mất thôi.” Lưu Gia Minh lải nhải thở như một ông già.
“Làm nữ cảnh sát bảo vệ chính nghĩa cản trở đường làm minh tinh của tôi.” Dịch Gia Di đáp với vẻ nghiêm túc, đột nhiên vai bị người vỗ, vừa quay đầu mới phát hiện ra là Khưu Tố San, cô vội thu lại vẻ cười đùa, cung kính chào hỏi: “Chào madam!”
Khưu Tố San cũng vui vẻ chào hỏi Dịch Gia Di rồi quay đầu liếc mắt nhìn người trong phòng, tỏ vẻ hài lòng sau khi đối diện với Phương Trấn Nhạc biết thắt cà vạt, tiếp đó ánh mắt lại chuyển sang Tam Phúc: “Tam Phúc, cà vạt của cậu đâu?”
“Ế? Họp thôi mà, còn phải đeo cà vạt sao?” Tam Phúc ngạc nhiên.
“Có tiết mục khen thưởng trong cuộc họp, đến khi đó bộ phận quan hệ công chúng sẽ chụp ảnh gửi cho các tờ báo lớn, cậu không đeo cà vạt?” Khưu Tố San lắc đầu bất đắc dĩ: “Đợi chút đã.”
Nói xong, chị ta quay người vòng tới văn phòng tổ A.
Sau một phút, các thám tử tổ B đứng ở cửa nghe thấy trong văn phòng bên cạnh truyền ra tiếng cãi nhau: “Á! Madam, chị làm gì đấy? Không… cà vạt của tôi…”
Lại qua mười mấy phút, văn phòng bên cạnh yên tĩnh hẳn, mọi người đoán vị thám tử kêu rên đó có khả năng đã bị Khưu Tố San diệt khẩu rồi.
Khi chị ta mang cà vạt khải hoàn trở về, Tam Phúc trịnh trọng nhận lấy, làm bộ làm tịch vuốt ve cái cà vạt, nhỏ giọng nói với nó: “Sau này tao sẽ đối xử thật tốt với mày, tốt với mày hơn chủ nhân trước của mày.”