Cảm ơn bạn @Meobeoiii yy79234781 đã đẩy kim phiếu cho truyện, mn ơi bộ này nhiều từ ngữ chuyên ngành nên trans bên mình làm vất vả hơn, tiến độ sẽ chậm hơn một xíu, mong mọi người thông cảm, cả nhà yêu thích truyện có thể giữ kim phiếu đẩy cho truyên vào đầu tháng nha
Chương 303: Thưởng hai tháng lương
Phản ứng của Dịch Gia Di khiến rất nhiều người báo cáo muốn nói qua loa một chút đều không thể không nghiêm túc hơn.
Không có cách nào khác, ánh mắt sáng ngời của nữ hậu sinh này nhìn tới khiến bạn cũng không thể không biết xấu hổ mà làm cẩu thả, một chút đạo lý làm người (cảnh sát) cũng không thể chia sẻ cho người ta hay sao?
Chính là không có lời cũng phải nói cho hoa mỹ một chút!
Loại hành động không thích đáng này của thám tử Dịch Gia Di trực tiếp khiến cuộc họp vốn đã dài dòng trở nên càng lâu hơn.
Mọi người chịu đựng mãi, cuối cùng cũng vượt qua được toàn bộ khâu đằng trước và tiến vào phân đoạn thưởng công.
Văn phòng vẫn luôn trầm lắng đột nhiên sôi nổi hơn hẳn, tiếng ghế xê dịch nhẹ đan xen tạo thành tiếng nhạc đánh thức những người tham gia cuộc họp đang ngủ gật, tất cả mọi người đều xốc lại tinh thần.
Bạch Mi Ưng Vương lần lượt khen công tác xuất sắc của các bộ phận, cuối cùng mới dời tầm mắt lên đám người Phương Trấn Nhạc – các thám tử CID giọng khách át giọng chủ kia.
Toàn bộ người phụ trách vụ án này lại không thể bỏ ra một phần sức nào, tất cả các thành viên của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức không được một chút công lao thực tế nào đều nhìn về phía ba người Phương Trấn Nhạc như hổ đói rình mồi.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy ngưỡng mộ và ghen tỵ của giám sát đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, tổ trưởng và các cảnh ti, Bạch Mi Ưng Vương biểu dương tinh thần đồng đội của tổ B – CID, Khưu Tố San đứng thẳng người cảm ơn trưởng quan.
Tiếp đó, Bạch Mi Ưng Vương mới cười ha ha, đối diện tầm mắt với cảnh ti Hoàng của CID, mở miệng mời Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di và Đàm Tam Phúc lên nhận huân chương.
Ba huân chương Xuất sắc của cảnh sát Hồng Kông (PMSM) lần lượt được trao cho ba sĩ quan cảnh sát ưu tú.
Bạch Mi Ưng Vương đứng dậy như ba thám tử, sau khi thân thiết khen vài câu mới bắt tay, đeo huân chương lên cổ các thám tử, sau đó thám tử sẽ kính chào trưởng quan, bày tỏ lòng cảm ơn.
Suốt toàn bộ quá trình, bộ phận quan hệ công chúng đều phái người chụp ảnh ở ba góc, trở về không chỉ gửi mấy tư liệu này đến các tờ báo lớn, mà còn phải gửi đến các bộ phận nội bộ, kêu gọi toàn bộ thành viên nội bộ của cục cảnh sát học hỏi tinh thần của ba thám tử dũng cảm này.
Có thể nói là thông báo biểu dương với toàn bộ nhân viên.
“Cục cảnh sát sẽ thưởng hai tháng lương làm phần thưởng lập công, cùng một năm tiền lương làm trợ cấp kinh tế vì bị thương.” Bạch Mi Ưng Vương nói như vậy với Phương Trấn Nhạc.
“Cục cảnh sát sẽ thưởng một tháng tiền lương làm phần thưởng lập công, cùng hai tháng lương làm trợ cấp kinh tế vì bị thương.” Bạch Mi Ưng Vương nói như vậy với Tam Phúc.
Dịch Gia Di là người cuối cùng đứng trước mặt Bạch Mi Ưng Vương, sau khi đeo huân chương nặng trịch lên, cô kính chào một cách siêu nghiêm túc, sau đó lại nhìn trưởng quan lông mày trắng với đôi mắt chờ mong, đôi mắt to đó dường như đang nói: Đến lượt mình, đến lượt mình, đến lượt mình rồi, bao nhiêu tiền đây, bao nhiêu tiền đây, bao nhiêu tiền đây?
Bạch Mi Ưng Vương nở nụ cười rồi mới mở miệng: “Cục cảnh sát sẽ thưởng hai tháng tiền lương làm phần thưởng lập công, cùng ba tháng tiền lương làm trợ cấp kinh tế vì bị thương.”
Hai tháng lương là hai mươi tư nghìn, thêm ba mươi sáu nghìn của ba tháng lương, cộng lại… được sáu mươi nghìn đô la Hồng Kông!
Lại thêm tháng này vốn được tiền lương mười hai nghìn, thêm lì xì lập công do liên tiếp phá được vụ án nữa… A a a a! Phát tài rồi!
Tháng này cô có thể cầm được tiền lương gần mười vạn đô Hồng Kông!
Ở thời đại năm chín mươi này! Oa Oa, cho dù là ở một thành phố lớn quốc tế như Hồng Kông này cũng là một khoản kếch sù rồi!
Hu hu hu, phú bà Dịch Gia Di!
Tâm trạng trào dâng khiến cô cảnh sát trẻ hưng phấn không nói nên lời, khi bắt tay Bạch Mi Ưng Vương, giọng nói kích động đến lạc điệu: “Cảm ơn trưởng quan Bạch Mi!”
“Phụt.” Tam Phúc không nhịn được cười.
Phương Trấn Nhạc vội chọc vào người Dịch Gia Di.
“Ồ, cảm ơn cảnh ti Trần!” Dịch Gia Di vội sửa miệng.
“Ha ha ha.” Bạch Mi Ưng Vương hiếm khi cười sảng khoái, dọa đám người trợn tròn mắt há hốc mồm, các nhân viên bên bộ phận quan hệ công chúng vội ấn máy chụp lại cảnh hiếm hoi này, tất cả mọi người đều quên phải tiếp tục hội nghị.
Vẫn là cảnh ti Hoàng còn tỉnh táo và còn lý trí, ông ta vỗ tay, đứng dậy gọi toàn bộ nhân viên tới chụp ảnh.