Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 307 - Chương 307 - Vụ Án Thi Thể Trần Truồng Ở Đường Portland 2

Chương 307 - Vụ án thi thể trần truồng ở đường Portland 2
Chương 307 - Vụ án thi thể trần truồng ở đường Portland 2

Chương 307: Vụ án thi thể trần truồng ở đường Portland 2

Tâm trạng của cô vui vẻ, trong đầu hiện ra một câu: Viên Vịnh Nghi của Du Ma Địa.

Cô cười trộm, bung cái dù ra, soạt một cái che màn mưa, người cũng dần biến mất trong màn mưa lất phất.

Chỉ để lại mấy người trẻ tuổi trong tiệm cắt tóc còn đang thảo luận rốt cuộc cô em tóc ngắn xinh hơn hay là em gái tóc dài xinh hơn.

Đêm tối, bên ngoài cửa sổ vẫn là gió mưa bão bùng, thời tiết hình như đã trở nên mát mẻ hơn, rồi lại lập tức trở nên quá mức lạnh lẽo.

Dịch Gia Di cắt tóc ngắn vô cùng không quen, chỉ cảm thấy sau cổ mát mẻ, lúc ngủ không thể kéo chăn lên, che cổ thật kín mới cảm thấy ấm áp.

Khi cô đang bọc chặt mình, từ từ chìm vào giấc ngủ trong ổ chăn ấm áp thì trên một con phố khác ở thành phố, trong một căn phòng kéo rèm rất kín vẫn có người đang cuồng hoan.

Đêm mưa xối xả không ngăn nổi dục vọng, rất nhiều người vẫn nghĩ đủ mọi cách tìm kiếm niềm vui, một vài người khác thì lại lột bỏ lớp vỏ sần sùi như quả vải, để lộ lớp thịt trắng nõn, mềm mại và mọng nước, dâng lên làm hàng hóa bằng cả hai tay khi những nhu cầu này xuất hiện ở chợ.

Cuồng hoan thẳng đến sáng sớm, người thích thức đêm nhất cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng mới chịu tắt lửa im lặng.

Đám người thò đầu, lén lút bước ra khỏi sân chơi màu đỏ, xác định xung quanh không có người mới bước lên phố, ưỡn ngực ngẩng đầu không còn sợ hãi gì nữa.

Mọi người có người thì bầu bạn, có người thì lẻ loi một mình, lần lượt rời khỏi đường Portland, tản ra xung quanh.

Hơn năm giờ sáng, trong một khu cộng đồng cũ ở đường Portland, một bóng người dài và gầy gò mặc áo đen, đội mũ đen, khăn quàng cổ màu đen kéo đến tận mũi, vọt ra khỏi cánh cửa của một tòa nhà, nhanh chóng trốn thoát trong tiếng ầm ầm tần số thấp liên miên không ngớt và tạp âm thanh tịnh chỉ buổi sáng sau khi cơn mưa ngừng lại mới có.

Thẳng đến khi ra khỏi khu cộng đồng này và bước lên phố, bóng người mới bung dù, cởi găng tay cao su dính ít máu của mình xuống, ném vào trong thùng rác bị nước mưa ngâm ngập.

Găng tay cao su lăn vào trong đống báo xếp thành chồng, vết máu nhanh chóng bị nước mưa pha loãng, thấm vào rác và các tờ báo cũ, nhuộm đỏ bức ảnh cảnh sát thần dũng được đăng trên báo.

Dần dần, càng nhiều nước mưa rơi vào trong thùng rác hơn, lại im hơi lặng tiếng xối rửa những vết máu này.

Găng tay hoàn toàn được rửa sạch, tờ báo cũng dần dần rút đi màu sắc, khôi phục lại màu tối ố vàng và ướt nhẹp.

Rạng sáng, cơn mưa to xối xả đã ngớt dần, chỉ còn lại mưa phùn nhỏ.

Tiếng mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ, tiếng vang sinh hoạt khi các hộ gia đình trong khu dân cư rót nước và nấu nướng, thi thoảng còn có tiếng chó sủa ồn ào và tiếng người, đánh thức toàn bộ thành phố.

Kỳ nghỉ hôm nay đã kết thúc, Dịch Gia Di mặc bộ áo mưa mà anh Tam Phúc tặng, kết hợp với đôi giày thể thao chống nước và chống trượt, chạy một mạch đến nơi làm việc.

Sau khi cắt tóc ngắn, khí chất của cô càng tươi tắn hơn hẳn.

Bớt mềm mại mà thêm chút anh khí và thẳng thắn, bọc kín kẽ chạy trên đường, dáng người thon thả, động tác nhanh nhẹn, khó phân biệt được là nam hay nữ.

Trên đường phố sau cơn bão, rất nhiều nhân viên vệ sinh đang tất bật dọn dẹp nước đọng, khơi thông cống rãnh, quét dọn lá cây bị mưa lớn quật ngã, trên các làn đường quá tải lượng xe cũng có cảnh sát giao thông đang đội mưa giữ trật tự.

Dịch Gia Di thậm chí còn nhìn thấy một thiếu niên nhỏ đội mũ tắm màu vàng, đỡ bà cụ băng qua vạch kẻ đường trên con đường trơn trượt.

Đang lúc cảm xúc dâng trào thì cô nghe thấy thiếu niên nhỏ đi trên vỉa hè nói với bà cụ: “Bà ơi, tối nay cháu muốn ăn cá, bà nấu cho cháu ăn được không ạ?”

Bà lão trả lời: “A Minh thích ăn, đương nhiên là được rồi.”

Ồ, hóa ra là bà cháu ruột à.

Dưới cái mũ che mưa, Dịch Gia Di không nhịn được mà bật cười, cô dừng tại chỗ nghỉ vài giây rồi lại tiếp tục chạy chậm.

Khi đến gần đồn cảnh sát Du Ma Địa, bên đường có một cái cây bị gió thổi gãy, hai người trẻ tuổi đang giúp chuyển cành cây qua một bên, Dịch Gia Di cũng đi lên giúp một tay.

Lúc chạy đến cục cảnh sát, tâm trạng của cô vô cùng tốt, không chỉ vì vận động khiến người tiết dopamine, mà cũng vì hình ảnh đáng yêu nhìn thấy trên đường và sự hài lòng sau khi làm việc thiện giúp đỡ người khác.

Bình Luận (0)
Comment