Chương 321: Khắc tinh của chính nghĩa 3
Lúc ăn tối, mọi người khó tránh khỏi lại thảo luận xem rốt cuộc hung thủ là ai, lại thảo luận về chị gái của nạn nhân Triệu Mỹ Ni, cũng thảo luận về chị Vân, đủ các loại lý do kỳ ảo đều suy đoán đến, cuối cùng vẫn rơi lên người Clara bị hiềm nghi lớn nhất.
Mang theo lòng tò mò này, người nào cũng nhồm nhoàm nhanh chóng ăn xong bữa tối, sau đó buông đũa trực tiếp vòng đến đường Portland.
Lần này gõ cửa cuối cùng cũng có người ra mở, người mở cửa là một cô gái cao lớn tóc đen, không phải Clara tóc nâu đỏ mà là bạn cùng phòng Tần Hồng Lương của cô ta.
Dịch Gia Di có hơi thất vọng, cô nóng lòng muốn được nhìn thấy Clara “sơ hở chồng chất” xem có phải là hung thủ hay không.
Đứng sau lưng chú Cửu, Dịch Gia Di thở dài ngẩng đầu, nhìn xuyên qua khe cửa thấy: Tần Hồng Lương cao lớn, vai rộng.
Đột nhiên cô nhớ tới trong ba cô gái có dáng người cao ráo trong ảnh cũng có Tần Hồng Lương này, vì thế ánh mắt lại chuyển lên vóc dáng của cô ta.
Ánh mắt lướt qua tứ chi và thân người của Tần Hồng Lương, Dịch Gia Di cố gắng hồi tưởng lại cái bóng cắt lòng dạ độc ác mà mình đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh đó.
Sau đó cô phát hiện ra, cho dù quần áo mà Tần Hồng Lương đang mặc lúc này khá rộng rãi, nhưng khi di chuyển vẫn có thể nhìn ra cơ bắp săn chắc dưới ống tay áo và quần.
Chúng hoàn toàn đồng nhất với trong dòng chảy hình ảnh.
Dịch Gia Di lập tức nín thở, chợt nghĩ liệu rằng cô ta và Clara đều có dáng người cao ráo, cơ bắp săn chắc hay không, ví dụ như hai người bạn cùng phòng cùng nhau học nhảy hoặc là tập gym.
Nhưng một giây sau, Dịch Gia Di đã đánh tan suy nghĩ này ngay.
“Leng keng.”
“Leng keng leng keng…”
Âm thanh này!
Trong dòng chảy hình ảnh, cô đã nghe thấy âm thanh như vậy, khi ấy đoán có lẽ là chìa khóa.
Đây là âm thanh phát ra khi Tần Hồng Lương nhường đường, mời mọi người vào cửa.
Lông tơ khắp người Dịch Gia Di đều dựng đứng hết lên, bước qua cửa một cách cứng ngắc, khi đi ngang qua Tần Hồng Lương, ánh mắt của cô nhìn xuống, trông thấy một chùm chìa khóa treo ở lưng quần bên hông cô ta.
Ở thời đại này rất nhiều người có thói quen treo chìa khóa ở lưng quần, rõ ràng Tần Hồng Lương cũng là một trong số đó.
Đi vào phòng, Dịch Gia Di vẫn dỏng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe.
Sau nhiều lần cân nhắc và phân biệt, cô đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm âm thanh này tuyệt đối giống như y đúc với tiếng cô đã nghe trong dòng chảy hình ảnh.
Quan sát kỹ càng lại đường nét cơ thể của Tần Hồng Lương, nghe giọng nói của cô ta khi nói chuyện với anh Tam Phúc, Dịch Gia Di dần xác định…
Hung thủ chính là Tần Hồng Lương!
…
Sau khi đứng trong phòng, Dịch Gia Di nhìn Tần Hồng Lương rót cho mỗi người một cốc nước rồi mới gõ cửa phòng của Clara, trong lòng chợt lạnh lẽo.
Tần Hồng Lương là bạn cùng phòng của Clara, người cùng ra cùng vào một phòng mỗi ngày lại là một hung thủ giết người.
Còn là kẻ ác đổ tội oan cho mình… Clara chắc chắn có thể nói là dẫn sói vào nhà rồi.
“Đòi mạng à? Đợi tí xem nào.” Clara phát ra tiếng mất kiên nhẫn từ trong phòng.
Tần Hồng Lương quay người nói với vẻ ngại ngùng: “Clara mới dậy, đang rửa mặt trang điểm, có khả năng phải đợi một lúc nữa.”
Vẻ mặt này ôn hòa bao nhiêu, hiền lành bao nhiêu, hoàn toàn khác với hình tượng vô cùng hung ác trong tưởng tượng của Dịch Gia Di.
Căn phòng này thật sự quá nhỏ, mấy người đàn ông cao lớn đứng vào đã lấp chật kín phòng.
Chú Cửu và Gary dứt khoát không vào cửa mà trực tiếp quành hướng khác hỏi thăm hàng xóm và ông bác quản lý nhà dưới lầu, xem tối qua có nhìn thấy người nào trở về vào khoảng sáu giờ hoặc là ra ngoài lúc bốn, năm giờ không.
“Có thể hỏi riêng cô vài câu trước được không?” Tam Phúc vòng qua bàn trà, khó khăn ngồi xuống cái ghế sô pha thấp.
“Thưa sir, mời cứ hỏi.” Giọng nói của Tần Hồng Lương khá trung tính.
“Cô và Triệu Mỹ Ni, Clara đều là bạn tốt, cùng làm việc ở club đêm Đại Lệ Viện đúng không?” Tam Phúc lấy một quyển sổ ra, vừa hỏi vừa ghi chép.
“Đúng vậy, chúng tôi được tuyển vào làm cùng một năm sau khi Đại Lệ Viên sửa chữa và nâng cấp lớn, tôi là dancer, Mỹ Ni và Clara phụ trách tiếp rượu.”
“Thuận tiện hỏi một chút là thể loại nào vậy?” Tam Phúc lại hỏi.
“Múa cột.” Tần Hồng Lương cúi mắt cười không rõ ý tứ.