Chương 341: Anh hung dữ như thế làm gì
Tam Phúc ngẩng phắt đầu dậy, trừng mắt nhìn Clara và hỏi: “Cô nói gì?”
Clara sững sờ, sau đó nói với vẻ oán hận: “Này sir, anh hung dữ như thế làm gì? Tôi chủ động tới cung cấp manh mối mà, có thể khách sáo với công dân năm tốt một chút được không?”
“Vốn chị Vân muốn hợp tác mở tiệm với Tần Hồng Lương, nhưng thời gian gần đây lại đổi sang đầu tư cho Triệu Mỹ Ni?” Tam Phúc không để ý đến cô ta nhiễu sự mà hỏi thẳng chủ đề chính.
“Đúng rồi, đây là chuyện hai tuần trước, anh không biết A Hồng đã tức thế nào đâu, còn khủng khiếp hơn lúc tôi với Mỹ Ni cãi nhau sáng sớm hôm hai mươi bảy nhiều. Cô ấy nghe nói chị Vân muốn đầu tư tiền cho Mỹ Ni, không hợp tác với cô ấy nữa nên về nhà chuyển toàn bộ hoa ra khỏi phòng ngủ, quăng đập xuống sàn phòng khách như phát điên, khiến cánh hoa và nước văng đầy đất. Mấy quyển sách cắm hoa đó cũng bị cắt sạch! Anh đừng thấy tôi nóng tính, nhưng nhìn thấy A Hồng vẫn luôn không nói nhiều cho lắm nổi bão đến tôi còn sợ đó sir.” Clara khoa trương làm ra một biểu cảm đáng sợ, dụi đôi mắt sưng đỏ, lại nói tiếp: “Liệu có phải là A Hồng không?”
“Cô đặc biệt hỏi tôi câu này chính là cũng nghi ngờ sao?”
“Đệt!”
Đột nhiên Clara vỗ bàn đứng dậy, nhấc chân định đi ra ngoài: “Con điếm này!”
Tam Phúc kéo cô ta về: “Ngồi xuống, còn có manh mối khác không, nói thêm đi.”
“Còn manh mối gì nữa? Nếu là Tần Hồng Lương, bây giờ tôi sẽ đi báo thù thay Mỹ Ni ngay!” Clara vẫn định đứng dậy.
Tam Phúc vội vàng mở miệng hỏi: “Cô nói với tôi toàn bộ chi tiết lớn nhỏ từ hành động, hướng đi, cảm xúc của Tần Hồng Lương trong một tuần này đi.”
Clara mím môi, đợi cảm xúc dịu đi mới nói: “Có phải phía cảnh sát không có bằng chứng không?”
Tam Phúc nhíu mày, trừng mắt nhìn cô ta.
“Biết rồi mà sir, tôi nói ngay đây.” Clara nghiêng đầu nghĩ rồi mới tiếp tục bảo: “A Hồng phát điên xong lại lặng lẽ dọn dẹp toàn bộ căn nhà. Một điểm này tôi vẫn rất khâm phục cô ta, làm việc vừa nhanh vừa triệt để, bằng không tôi cũng không ở chung với một người u ám như cô ta đâu.
Hình như sau lần nổi bão đó xong, cô ta cũng không có gì khác cả, dù sao cô ta cũng không thường nói chuyện cho lắm. Chúng tôi đã quen bỏ qua cô ta rồi, nào có ai mãi đi quản cô ta đang làm gì đâu.
Nhưng… tối cái hôm Mỹ Ni chết đó, cô ta vẫn luôn ở phòng khách xem tivi. Trước đó cô ta không thường ngồi trong phòng khách cho lắm, mà luôn tự giam mình trong phòng ngủ, nhưng tối hôm đó trông cứ như vẫn luôn đợi các anh vậy.
… Cô ta với Đồ Quý Sinh chẳng có tình cảm gì cả, trước đây Đồ Quý Sinh cho cô ta rất nhiều tiền boa cô ta vẫn hờ hững. Nhưng sáng sớm hôm đó cô ta thật sự khiến tôi khó hiểu lắm, chủ động tiếp cận đòi theo Đồ Quý Sinh về nhà, nhưng… như vậy có phải cô ta không có thời gian giết Mỹ Ni không?”
Hai người lại nói rất nhiều nhiều thứ nhỏ nhặt không đáng kể nữa, cuối cùng Clara nói đến nạn nhân Triệu Mỹ Ni lại không nhịn được mà khóc.
“… Thật ra Mỹ Ni rất muốn về nhà, cô ấy nói cha mẹ mình coi thường cái nghề này của cô ấy, cô ấy hiểu, cũng đang gom tiền muốn làm ăn nhỏ, nhưng không có cơ hội. Cô ấy cũng không thể về nhà được.” Clara cầm giấy mà Tam Phúc đưa cho mình nhưng vẫn dùng ống tay áo dụi mắt theo thói quen, vừa khóc vừa kể: “Nghề này của chúng tôi chính là như thế, ra ngoài làm công cũng không dám nói làm cái nghề này. Mỗi năm về nhà xách túi to túi nhỏ rất nở mày nở mặt, đều nói mình làm văn chức, nữ thư ký, chúng tôi rất biết bịa chuyện, bằng không sẽ bị cha mẹ biết, sẽ rất thảm.
Nhà Mỹ Ni nghèo lắm, cô ấy lại xinh đẹp, làm sao chịu ở lại nhà chịu khổ cho được? Học hành không được mà đầu óc cũng không tốt, lẽ nào sau này thật sự theo cha mình đi đánh cá chung hay sao? Da thì phơi đến đen sạm, vừa mệt vừa khổ. Cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống tốt, thích Vượng Giác xa hoa trụy lạc, tươi đẹp rực rỡ.
Nhưng vừa tiến vào cái nghề này đã không có cách nào khác. Sir, bản thân anh cũng quen với việc có tiền thì dễ sống rồi, làm sao chịu khổ được nữa, lẽ thường của con người mà. Nhưng Mỹ Ni thật sự cam lòng chịu khổ, bây giờ cô ấy đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn, muốn đi học gì đó, còn báo vào lớp học ban đêm muốn học vi tính gì đó ấy.