Chương 344: Đúng bệnh hốt thuốc 2
Dịch Gia Di nghiêm túc nghe xong lời của Phương Trấn Nhạc, cô hiểu rõ sự lo lắng của anh Nhạc, nghĩ tới biểu hiện và thái độ của mình hôm nay đại khái đã khiến toàn bộ đồng nghiệp của mình lo lắng rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhếch khóe môi để bản thân thoạt nhìn tốt hơn một chút, sau đó mới đáp một cách vô cùng nghiêm túc và kiên quyết: “Tôi biết, anh Nhạc, tôi muốn thử một lần.”
…
Phương Trấn Nhạc đồng ý với thư xin của Dịch Gia Di, nhưng cũng không để cô gọi điện thoại liên lạc với Đồ Quý Sinh.
Anh đích thân dẫn Dịch Gia Di và Lưu Gia Minh khá quen thuộc với Đồ Quý Sinh ra ngoài. Trên đường băng qua tiệm vàng còn mua một món trang trí là thiềm thừ vàng, sau khi bọc lại cẩn thận mới trực tiếp tới cửa hàng của Đồ Quý Sinh.
Dịch Gia Di thấp thoáng hiểu được ý tứ của anh Nhạc, cô ngượng ngùng bảo: “Anh Nhạc, thế này lãng phí quá.”
“Tôi phá án chưa bao giờ tính đến chi phí.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười an ủi với cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Dịch Gia Di hiểu ý của anh Nhạc, anh đang nói với cô đây không phải là mua cho cô, cô không cần thấy áy náy hoặc cảm thấy có gánh nặng.
Anh hóa giải toàn bộ cảm xúc tiêu cực có khả năng sẽ sinh ra của cô, muốn cô thoải mái làm việc mà đừng quan tâm đến gì khác, chỉ cần xông pha đằng trước là được.
Đúng vậy, đối với toàn bộ thám tử tổ trọng án B, anh đều như thế.
Sự đánh đổi của Phương Trấn Nhạc đối vì tất cả mọi người đều không cầu báo đáp, thậm chí còn cự nự, không hy vọng người khác cảm thấy anh rất tốt, như thể lòng biết ơn của người khác sẽ khiến anh buồn nôn vậy.
Đúng vậy, anh cũng không làm gì cả, chỉ là dọn sạch chướng ngại cho mọi người, hết lòng ủng hộ… mà thôi.
…
Một thương nhân như Đồ Quý Sinh xu lợi chính là bản năng, chỉ cần là khách hàng thì chính là thượng đế của anh ta.
Phương Trấn Nhạc vừa vào tiệm đã đặt một đơn hàng.
Sau khi Đồ Quý Sinh nghe tin lập tức cười hì hì chạy từ trên lầu xuống, đích thân đón tiếp ông chủ bên mua, còn cực kỳ nhiệt tình dẫn ba người Phương Trấn Nhạc lên tầng hai.
Vẫn là bàn trà đó, vẫn là ghế ngồi đó, Lưu Gia Minh mở món quà thiềm thừ vàng tặng cho Đồ Quý Sinh.
Ngay khi Đồ Quý Sinh vừa cười vừa không hiểu các cảnh sát định làm gì thì Phương Trấn Nhạc mở miệng, vô cùng khách sáo đưa ra yêu cầu của phía cảnh sát.
“Không phiền không phiền, tôi coi như mời các sir tới nhà mình làm khách thôi, cái này có liên quan gì đâu, phía cảnh sát phá án cần đến, tôi tuyệt đối cũng sẽ phối hợp!”
Đồ Quý Sinh lập tức đồng ý, đứng dậy định dẫn đám người Phương Trấn Nhạc về nhà.
Lúc này, Dịch Gia Di mượn điện thoại trong tiệm của Đồ Quý Sinh gọi cho anh Đại Quang Minh.
Theo lời đề đạt của sir Phương, hai kỹ thuật viên được điều tới giúp lấy bằng chứng và khảo sát.
…
Sau mười lăm phút, chị Diane của bộ phận giám định dẫn A Kiệt tới nơi, bắt đầu công tác khảo sát toàn bộ phương vị của ngôi nhà.
Phương Trấn Nhạc lo lắng nhìn về phía Dịch Gia Di: “Sợ không?”
Sợ không tra ra được gì không?
Dịch Gia Di quả quyết lắc đầu, một đôi mắt không ngừng tìm kiếm trong nhà của Đồ Quý Sinh, cô là một con sói sắp tham gia vào trận chiến đấu.
Phương Trấn Nhạc mím môi, hình như cô vẫn luôn có dự tính trong lòng như vậy, luôn luôn tràn ngập sự tự tin đối với suy nghĩ của mình, rõ ràng ngày thường thoạt nhìn chỉ là một cô gái trẻ tươi sáng và hoạt bát mà thôi, nhưng lúc làm việc lại tràn ngập ý chí như vậy.
Anh quay đầu nghiêm túc quan sát nhà của Đồ Quý Sinh, bắt đầu suy luận hành động của Tần Hồng Lương vào hôm xảy ra vụ án đó.
Bắt đầu đặt giả thiết Tần Hồng Lương thật sự là hung thủ, cô ta chắc chắn sẽ rời khỏi nhà Đồ Quý Sinh, sau khi giết người lại quay về nhà anh ta.
Vậy cô ta có khả năng sẽ để lại dấu vết gì trong căn nhà này?
Về phần chứng cứ ngoại phạm của Tần Hồng Lương, là Đồ Quý Sinh nói dối bao che cho Tần Hồng Lương, hay là Tần Hồng Lương đã sử dụng quỷ kế đặc biệt gì đó để “bóp méo” ký ức của Đồ Quý Sinh?
Nghĩ ngợi một lúc, Phương Trấn Nhạc chuyển ánh mắt về phía phòng tắm.
Một người sạch sẽ đại khái sẽ tắm sau khi giết người chăng?
Nếu trên người cô ta vừa vặn dính một vài thứ trong nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni, liệu sẽ rơi trong nhà tắm chứ?