Chương 348: Đúng bệnh hốt thuốc 6
Bây giờ cuối cùng cũng thành công trao tay cho Dịch Gia Di, cũng không đến mức làm hỏng buổi thẩm vấn này.
Dịch Gia Di ngồi trước bàn thẩm vấn, Tần Hồng Lương vừa mỉm cười vừa nhìn thẳng vào cô, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi gì.
“Cán bộ, tại sao tôi lại thành người bị tình nghi vậy? Tôi không hiểu.” Tốc độ nói của Tần Hồng Lương đều đặn, nhả từng chữ một, trông có vẻ rất bình tĩnh.
“Tại sao nhất định phải mở tiệm bán hoa? Tôi cũng không hiểu.” Hai tay Dịch Gia Di đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ lên mặt bàn, đủ sáu cái sẽ dừng lại một lần, sau đó lại tiếp tục gõ.
Tần Hồng Lương rất nhanh đã phát hiện ra hành động của cô, đôi mày hơi nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra, giả bộ như không để ý, đáp: “Tiệm hoa rất đẹp, nhìn thấy dáng vẻ hoa nở rộ cũng sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Khi cô tưới nước cánh hoa và lá hoa đều sẽ được rửa sạch, khiến bọn chúng kiều diễm và mọng nước hơn, bản thân cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng tôi muốn mở tiệm hoa thì có liên quan gì sao, madam?”
Dịch Gia Di nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô ta một cách nghiêm túc, bắt đầu mô tả hành động của Tần Hồng Lương từ lúc đi vào nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni, dần dần, nụ cười mỉm trên mặt Tần Hồng Lương dần nhạt đi.
Ngay khi nói đến chuyện Tần Hồng Lương ngồi trên sô pha nhưng lại không uống nước, Dịch Gia Di chất vấn: “Không dám uống nước là vì sợ để lại DNA nhưng lại muốn để lại dấu son môi của Clara, tôi không thể không thừa nhận cô thật sự vừa thông minh vừa ác độc đấy.”
Vừa nói chuyện, Dịch Gia Di vừa bật nắm bút đang cầm trong tay, thuận tiện ném nó qua một bên, nhưng sau đó cũng không đóng nắp lại.
Tần Hồng Lương theo thói quen sẽ chú ý xem toàn bộ mọi thứ bên cạnh có được sắp xếp ổn thỏa hay không, nhìn thấy cây bút bị Dịch Gia Di ném sang bên cạnh tay đó, đôi mày trong nháy mắt xoắn chặt lại như dây thừng.
Chứng kiến cảnh tượng này còn đau đớn hơn nhiều so với việc nghe viên cảnh sát ở phía đối diện trình bày về thủ đoạn gây án của cô ta.
Nỗi sợ và lo lắng hành vi của mình bị phát hiện có thể dựa vào lý trí áp chế, nhưng loại bản năng đã sớm khắc sâu vào trong xương máu đó làm sao có thể mặc kệ được.
Đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào cây bút, giọng nói trở nên trầm thấp: “Cán bộ đang nói gì thế, tôi không hiểu, mấy chuyện này không liên quan đến tôi, phía cảnh sát tốt nhất đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Giọng điệu của Tần Hồng Lương trở nên kém hơn, tốc độ nói rõ ràng cũng nhanh hơn một chút, rất dễ nhận thấy tâm trạng của cô ta đang nhanh chóng trở nên xấu đi.
Dịch Gia Di nhếch khóe môi, tiếp tục môi tả hành động tiếp theo của Tần Hồng Lương, mấy quy trình không sai một chút nào này, người khác nghe được có lẽ chỉ cảm thấy khả năng suy luận của Dịch Gia Di rất mạnh, nhưng rơi vào tai Tần Hồng Lương lại khiến cô ta khó tránh khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Cô ta đã từng nghĩ đến có lẽ các thám tử sẽ nghi ngờ cô ta, cũng đoán được hành động của cô ta, nhưng những trình tự không sai một chút nào và quy trình cũng có một điểm sai sót gì này, khó tránh khỏi khiến người sởn gai ốc.
Mới đầu ngồi đối diện với Dịch Gia Di, trong lòng cô ta tràn ngập sự khinh thường.
Trên thực tế, có phần lớn thời gian cô ta đều tràn ngập sự khinh bỉ đối với những kẻ ngu ngốc này.
Đám đàn ông ngu si nhà giàu mới nổi ngồi không mà hưởng chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vất vả kiếm tiền đều ném hết vào mấy chỗ ăn chơi trụy lạc, cho loại gái điếm ham hư vinh chỉ biết cười ngu ngốc mua mấy thứ vô bổ.
Mấy con điếm đó còn ngu hơn, vừa bệnh tật vừa bị bắt nạt, tiền kiếm được từ việc bán mình lại tiêu xài thỏa thích, bị đám thương gia lừa cũng không oán không hối hận.
Mấy người có địa vị cao trong xã hội kia thì sao, cũng chẳng ghê gớm gì, chỉ là loại ngu si có xuất thân khá tốt, rất nhiều người còn ti tiện hơn mấy người phụ nữ ra ngoài bán thân này.
Nhưng nghe thấy lời miêu tả về vụ án của Dịch Gia Di, cô ta dần híp mắt lại, ngửi được chút cảm giác nguy cơ.
Đôi mắt xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo cũng bằng lòng cẩn thận đánh giá nữ cảnh sát ngồi đối diện một phen.
“Cán bộ, tôi thật sự không làm mấy việc mà cô nói. Trước đó tôi đã báo cáo hết tất cả những gì mà mình biết cho các cô rồi. Phía cảnh sát cần nhân dân ủng hộ phá án, tôi cũng bằng lòng giúp đỡ. Nhưng muốn thêm tội thì thứ cho tôi không thể chấp nhận.” Tần Hồng Lương hơi nghiêm mặt, cố gắng dời tầm mắt khỏi cái bút bị phân xác trên bàn, xốc lại tinh thần ứng phó Dịch Gia Di.