Chương 349: Đúng bệnh hốt thuốc 7
“Tần Hồng Lương, chúng tôi đã thu thập được manh mối như dấu vân tay của cô đủ để chứng minh cô có liên quan đến vụ án này. Ngoan cố chống lại thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì đối với cô, ngược lại phối hợp với phía cảnh sát, thẳng thắn khai báo còn có thể được khoan hồng. Cô là người thông minh, chắc hẳn hiểu phải chọn thế nào.” Dịch Gia Di vừa nói vừa gõ ngón tay lên mặt bàn, nhưng lần này cô không gõ sáu cái nữa.
Lần này gõ năm cái đã dừng, lần sau chỉ gõ bốn cái, lần sau nữa gõ bảy cái.
Rất nhanh, đôi tay đặt trên đùi của Tần Hồng Lương đã siết chặt lại, sắc mặt cũng vì kiềm chế cơn giận mà hơi đỏ lên.
Cô ta trừng mắt nhìn Dịch Gia Di, ánh mắt đã cố gắng không nhìn cái bút nữa, nhưng lỗi tai lại không có cách nào đóng lại.
“Cô cho rằng mình có thể đổ tội cho Clara một cách hoàn hảo sao? Ngay khi cô nhìn chằm chằm vào người khác, người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Toàn bộ người bên cạnh cô đều cung cấp manh mối cô có khả năng là người bị tình nghi, cô có biết không?” Dịch Gia Di nghĩ đến thủ đoạn của Phương Trấn Nhạc khi thẩm vấn Trương Đại Phúc trước đây, cô mỉm cười nhướn mày, học theo giọng điệu của anh.
“Tính cách của A Hồng u ám, nếu nói Clara giết người còn không bằng nói A Hồng giết người lại càng đáng tin hơn. Riêng cái tiệm hoa đó, cho dù không có Mỹ Ni thì chị Vân cũng không có khả năng đầu tư cho A Hồng mở tiệm.
Loại người như A Hồng đó vừa không biết nói chuyện dễ nghe, vừa không nhiệt tình, còn mở tiệm cái gì, khách hàng sẽ không bị vẻ mặt của cô ta dọa sợ hay sao?
Khi Mỹ Ni chết trong nhà rất sạch sẽ đúng không? Chắc chắn là A Hồng dọn đấy, cô ta có bệnh sạch sẽ nhất...”
Cô cười lạnh một tiếng, tay trái gạt một cái, một xấp tài liệu trên bàn rơi xuống đất, nhưng cứ cố tình lại không nhặt.
Cô lại cầm nắp bút, gõ lớn tiếng hơn lên mặt bàn nhưng chỉ gõ năm cái rồi dừng, sau đó châm biếm: “Có phải Triệu Mỹ Ni chỗ nào cũng tốt hơn cô không? Làm việc giỏi hơn cô, nhân duyên tốt hơn cô, nên cô đố kỵ với cô ta? Thật đáng thương, chỉ có người vừa xấu xí vừa đáng thương mới ghen tỵ với người khác.
Cô có biết Đồ Quý Sinh nói thế nào về cô không? Khi chúng tôi phát hiện ra cô để lại bằng chứng giết người ở nhà anh ta, anh ta lập tức nhận định cô là kẻ giết người, còn nói cô vừa xấu vừa...”
Tần Hồng Lương trừng mắt nhìn ngón tay của Dịch Gia Di dừng ở cái thứ năm lại không gõ tiếp nữa, cho dù văn kiện ở dưới đất hay là cây bút không được đóng nắp đều khiến cả người cô ta khó chịu, chỉ hận không thể nhảy dựng lên giết chết toàn bộ thám tử trong căn phòng này, chỉ hận không thể lao lên giành lấy nắp bút, chỉ hận không thể gõ nốt một cái cuối cùng hộ Dịch Gia Di.
Cô ta cố gắng kiềm chế, ngón tay bị siết đến trắng bệch, cả người hơi run lên.
Cho dù nghiến chặt răng thì sắc mặt của cô ta vẫn bắt đầu dần dần trắng bệch.
Cảm xúc trào lên, cơn giận và cảm giác khó ở dày vò cô ta đến mức sắp không thể khống chế được nữa.
Ngay khi Dịch Gia Di nói lời châm biếm, ánh mắt khinh thường nhìn qua, sự thông minh và tài trí mà cô ta vẫn luôn tự hào nhất cũng phạm sai lầm, lòng tự trọng bị vùi dập liên tục, cộng thêm những cảm xúc tiêu cực khác nữa.
Cuối cùng cô ta cũng không thể kiềm chế được nữa, ánh mắt chuyển lạnh, giọng nói nặng nề, tốc độ nói cũng nhanh, mở miệng nói một cách vang dội và hữu lực: “Cảnh sát Dịch, cô tưởng mình thông minh lắm sao? Trên báo nói cô có lòng chính nghĩa nên cô thật sự cho rằng mình là một người tốt sao? Chẳng qua chỉ là một công việc mà thôi, vĩ đại cái gì, vẻ vang cái gì, đều là lời người khác muốn lợi dụng cô nên mới nói, người phải ngu cỡ nào mới coi là thật hả? Người khác khen cô cũng chỉ hy vọng cô càng thêm cố gắng, làm trâu làm ngựa cho mọi người. Còn cô thì sao? Cũng chỉ là một con sâu đáng thương cầu xin lời khen ngợi mà thôi. Nếu gặp phải loại tội phạm thông minh hơn cô và không bắt được phạm nhân, toàn bộ hào quang và thành tích trước đó đều sẽ sụp đổ hết, không thể tìm về được những vinh quang đó nữa vậy cô còn lý do gì mà sống đây? Cô còn dũng khí quay đầu nhìn những người đã từng tâng bốc cô lên tận trời đó nữa không?”
Tần Hồng Lương nghiến răng mang theo một tiếng trào phúng “Cảnh sát Dịch Gia Di - tay súng thần dũng,” đột nhiên hai nắm đấm đè lên mặt bàn, cả người nghiêng về phía trước nhìn Dịch Gia Di: “Về phần thằng ngu Đồ Quý Sinh đó, ha, anh ta cũng xứng? Anh ta còn không xứng liếm gót chân tôi kia mà! Anh ta có biết mình bẩn thỉu và thối tha cỡ nào không? Vừa nghĩ đến anh ta là tôi đã muốn nôn rồi, chỉ là một thứ trang trí mà thôi, tôi muốn đặt anh ta ở đâu thì anh ta ở đó, một quân cờ có thối cỡ nào cũng chẳng qua chỉ là một quân cờ.”
Cô ta giơ tay lên, làm ra động tác cầm cờ.