Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352 - Mưa Gió Là Việc Của Trời, Không Ai Vì Thế Là Lãng Phí Cảm Xúc Cả

Chương 352 - Mưa gió là việc của trời, không ai vì thế là lãng phí cảm xúc cả
Chương 352 - Mưa gió là việc của trời, không ai vì thế là lãng phí cảm xúc cả

Chương 352: Mưa gió là việc của trời, không ai vì thế là lãng phí cảm xúc cả

Biển hiệu bị gió quật tơi bời và những tạp vật xiêu vẹo trong ngõ, còn có những chiếc thùng rác bị thổi đổ nghiêng trên đường… thậm chí còn có người đi đường mang mái đầu rối tung giống như vừa bị cơn bão quấy phá vậy.

Nhưng mọi người sống trong một thành phố như vậy cũng không vì thế mà cảm thấy vô cùng giận dữ và bất bình.

Mưa gió là việc của trời, không ai vì thế là lãng phí cảm xúc cả.

Cơn mưa dừng rồi, lại rủ bạn bè đạp vũng nước đi ăn hàng quán.

Dịch Gia Di nhẹ nhàng thở ra, ngôn ngữ là của cá nhân con người, tình cảm ở trong tim mỗi người.

Nhưng có đôi khi suy nghĩ và tâm trạng của người cũng bị ngôn ngữ lừa gạt.

Nếu cô muốn là người thông minh thì nên nhảy ra khỏi ngữ cảnh của Tần Hồng Lương.

Mọi người không nên bị mắc kẹt bởi “ngôn ngữ,” “ý nghĩa” và “biểu ngữ lớn,” hãy nhảy ra khỏi “lập trường” và “cảm xúc” được thiết lập sẵn cho bạn bởi mọi người, mọi doanh nghiệp và mọi nhóm người, thoải mái nghĩ đến “bản thân” mới có thể thoát khỏi dày vò.

Dịch Gia Di nghĩ, Tần Hồng Lương chết mẹ này, vinh dự khỉ gió với chả con sâu đáng thương, xây lầu cao hay là lầu sụp.

Làm người mà, vui vẻ mới quan trọng nhất!

Khi một nhóm người hùng hổ xuống xe, sắc trời đã bắt đầu chuyển tối, một nhóm người ăn tối đầu tiên trong Dịch Ký đã rút đi, mấy bàn có khách trong cửa hàng đều đang nhàn nhã dùng bữa tối.

Dịch Gia Đống cuối cùng cũng mới thở ra một hơi từ trong trạng thái bận rộn phải sắp xếp ngay cả khi mấy cái bàn đều đã chật kín, anh ta vừa lau tay vừa đứng trước quầy tính tiền, nói chuyện phiếm với khách tới dùng bữa.

Bác A Cam đã bán sạch báo cũng tới Dịch Ký ăn một bữa tối ngon miệng, chỉ củ cải muối chua với cháo hải sản, ông ta cười hỏi Dịch Gia Đống: “Bây giờ Gia Tuấn có thể nhận huy chương học sinh mười tốt, Gia Như cũng có thể giúp cháu bán trà sữa, Gia Di càng khỏi cần nói, làm nữ thám tử vừa biết kiếm tiền vừa uy phong, cháu cũng coi như hết khổ, cũng đã đến lúc bọn nhỏ nên báo đáp cháu rồi.”

Dịch Gia Đống cười ha ha, đắc ý khen em trai em gái, nhưng cũng không quá coi chuyện báo đáp mà bác A Cam nói là vấn đề to tát gì.

“Không nghĩ gì hết sao? Cháu đã hai mươi chín rồi mà vẫn chưa có vợ, giống ông thầy tướng số trước đây ngồi xổm ở ven đường sửa xe đạp cho mọi người trên phố Oak đó, từ lúc lái xe hơi to, vợ cũng có đến hai người, Hương Giang một, đại lục một. Hai đứa con trai lớn lên giống hai bà mẹ, còn chụp ảnh khoe với bọn bác, đều rất đẹp đấy nhé. Còn cháu ngay cả một cọng lông của con trai cũng không sờ được. Tiền cũng tiêu hết lên người em gái em trai, ngay cả nhà của mình cũng không có.” Bác A Cam không nhịn được mà nôn nóng thay Dịch Gia Đống.

Nghe được bác A Cám nhấn mạnh chủ đề, Dịch Gia Đống ban đầu còn có hơi câu được câu không mới thẳng lưng lên.

Loại chuyện có ơn tất báo này sẽ chỉ khiến mình không vui vẻ.

Làm người mà, vẫn chỉ nên nghĩ khi mình đánh đổi có vui vẻ hay không là được, tuyệt đối đừng nghĩ sau này có thể nhận được báo đáp gì không. Người chỉ có thể khống chế hành vi của mình chứ không quản được người khác, không thể tăng thêm phiền não được.

Anh ta xua tay với bác A Cam, cười trêu chọc: “Bác chỉ nhìn thấy cái ông ta khoe với bác chứ không nhìn thấy ông ta bị hai bà vợ cào lên mặt hết vết này đến vết khác. Đợi khi ông ta không lái được xe lớn nữa, cẩn thận hai đứa con trai và hai bà vợ đều không cần ông ta nữa.”

“Ha ha ha, Gia Đống, sắp bị cậu nói trúng rồi. Bây giờ hai đứa con của thầy tướng số càng ngày càng lớn, tình cảnh của ông ta cũng càng ngày càng khó giải quyết.” Vị khách ở bàn khác cũng biết lời đồn về thầy tướng số, vừa cười vừa tham gia vào: “Nhà bọn họ sớm muộn gì cũng từ tin đồn giải trí biến thành tin đồn giết người thôi.”

Dịch Gia Đống lắc đầu cười bảo: “Người chỉ sống mấy chục năm như vậy, có vợ, cũng có chuyện không vui, không có vợ cũng có chuyện vui. Có vợ hay không có vợ, có con hay không có con đều như nhau cả. Bây giờ tôi rất vui vẻ, không tốt hay sao?”

“Cháu không thể nói như thế được, bác muốn nói cho các em cháu nghe, từ từ báo đáp một anh cả như cháu.” Bác A Cam vẫn nhấn mạnh.

Bình Luận (0)
Comment