Chương 351: Vĩnh viễn không nhận thua!
Tần Hồng Lương khoanh tay, thở dài, nhún vai và nói: “Thật không ngờ Đồ Quý Sinh lại giết Mỹ Ni, đáng sợ thật, Mỹ Ni chẳng qua chỉ mượn Đồ Quý Sinh một khoản tiền, không bằng lòng trả mà thôi, sao lại đến mức giết người cơ chứ?
Nghĩ đến việc tôi từng phát sinh quan hệ với anh ta mà lại thấy ghê sợ.”
“Không phải cô nói anh ta là bằng chứng ngoại phạm của cô sao? Sao lại nói anh ta là hung thủ?” Dịch Gia Di nghiêng đầu, bắt được lỗ hổng trong lời nói của Tần Hồng Lương.
“Nếu tôi đã có bằng chứng ngoại phạm vậy làm sao tôi có thể là hung thủ được?” Tần Hồng Lương bất chợt lại ôm đầu, làm ra bộ dáng choáng váng và nói: “Ồ, nói ra thì từ lúc tôi rời khỏi nhà Đồ Quý Sinh, vẫn luôn cảm thấy đầu óc nặng nề, sẽ không phải anh ta đã chuốc thuốc tôi đấy chứ?
Madam, cơ thể tôi không thoải mái, có thể về nhà được không?”
“Cô nói Đồ Quý Sinh đã chuốc thuốc cô?” Dịch Gia Di nhíu mày.
“Ai biết.” Tần Hồng Lương lại nhún vai.
“Vậy cô có muốn xét nghiệm máu và nước tiểu không?” Tam Phúc đứng phía sau Dịch Gia Di, hỏi.
“Được chứ.” Tần Hồng Lương gật đầu với vẻ không sao cả.
Dịch Gia Di nhìn vẻ mặt của cô ta, đột nhiên cảm thấy có lẽ Tần Hồng Lương cũng đã tự uống loại thuốc đã chuốc cho Đồ Quý Sinh đó.
Tam Phúc đi qua mời Tần Hồng Lương đi xét nghiệm nước tiểu và máu, cô ta mỉm cười vô cùng phối hợp.
Chỉ là khi đi ngang qua bên người Dịch Gia Di, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, đột nhiên sáp lại gần, thấp giọng nói: “Nữ cảnh sát chính nghĩa, tay súng thiện xạ, phúc tinh gì chứ? Ha, nữ cảnh sát ngu ngốc thì có.”
“Làm gì đó? Mau lên.” Tam Phúc quay đầu thấy Tần Hồng Lương đứng bên cạnh Dịch Gia Di cười lạnh, giục với vẻ bất mãn.
Lúc này Tần Hồng Lương mới gật đầu đi theo.
Phương Trấn Nhạc đứng bên ngoài phòng thẩm vấn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ nhìn thấy Dịch Gia Di vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hơi lo lắng cho cô, anh vòng đến cửa, đi vào muốn an ủi vài câu mới phát hiện ra không phải cô đang tủi thân hoặc khóc lóc, mà là đang nghiến răng.
…
Sau khi Tần Hồng Lương làm xét nghiệm máu và nước tiểu ở bộ phận pháp y cũng rời đi luôn, xét nghiệm của cô ta và Đồ Quý Sinh đều phải đợi đến ngày kia mới có thể cho ra kết quả, còn kết quả xét nghiệm vật chứng thu thập được ở nhà Đồ Quý Sinh hôm nay cũng cần thời gian.
Các thám tử tổ trọng án B cũng chọn đồng loạt tới Dịch Ký ăn một bữa ngon, hôm nay không nói chuyện công việc, toàn bộ phiền não đều để hết lại văn phòng.
Vụ án khiến người tức giận và đau đớn này, ngày mai sau khi mặt trời nhô lên rồi lại nói sau.
Dịch Gia Di dựa vào cửa sổ xe, hồi tưởng lại tất cả phản ứng và toàn bộ lời nói của Tần Hồng Lương trong phòng thẩm vấn.
Vừa im lặng xét lại, vừa cân nhắc xem liệu trong quá trình thẩm vấn có chỗ nào có thể cải thiện, hoặc có chỗ nào có thể bắt bí cảm xúc của Tần Hồng Lương tốt hơn không.
Cô vừa nghĩ ngợi vừa lặng lẽ hạ quyết tâm, phải đọc nhiều sách hơn, học được nhiều kiến thức hơn, cho dù là kiến thức suy luận trong hồ sơ trinh thám hay là kiến thức về bộ phận giám định và bộ phận pháp y, hoặc là tâm lý học tội phạm đều cần tìm hiểu nhiều hơn nữa.
Hạ quyết tâm rồi, cô lại nghĩ đến mấy lời mà Tần Hồng Lương nói khi nổi giận đó.
Một khi con người bắt đầu nghĩ đến triết học, khó tránh khỏi sẽ trở nên chán nản… vì dù sao khí chất triết học cũng được gọi là “khí chất u buồn” mà.
Dịch Gia Di nghĩ đến loại tương lai mà Tần Hồng Lương mô tả đó, nếu thật sự xảy ra thì nó sẽ đáng sợ bao nhiêu, nếu mình không thể phá được án nữa, sẽ có bao nhiêu người thất vọng, sir Phương và các anh em bên cạnh có thay đổi không?
Lại nghĩ đến gia đình của Triệu Mỹ Ni, cha mẹ kỳ vọng cô ta thành rồng thành phượng, nhưng cô ta không chỉ không thể thực hiện nguyện vọng của cha mẹ mà còn lầm đường sa ngã, đến mức cha mẹ không nhận cô ta…
Cơn bão đã đi qua, mưa gió trở nên nhỏ hơn rất nhiều, tuy hôm nay trời vẫn âm u nhưng đã có dấu hiệu tốt lên.
Nói không chừng ngày mai chính là một ngày trời quang mây tạnh.
Dưới ánh cầu vồng vẫn có thể nhìn thấy thiệt hại mà cơn bão tạo thành.