Chương 358: Gậy ông đập lưng ông 1
“Mẹ nó… hơn bốn giờ sáng đã bắt đầu dọn rác… ai mà ngờ được chứ…” Gary nói đến đây đột nhiên dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Di với vẻ nghi ngờ, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc, hỏi: “Không phải hơn bốn giờ sáng cô đã chạy tới bên đó rồi đấy chứ?”
“Thì thử thôi mà.” Đôi mắt to của Dịch Gia Di nhìn về phía Gary, đợi được khen.
“Lợi hại đến mức tôi muốn cụng đầu với cô luôn này, chị Gia Di!” Gary không phụ sự mong đợi, quả thật lớn tiếng khen ngợi.
“Nói hay, nói hay lắm.” Dịch Gia Di cười hì hì, tỏ vẻ hài lòng.
Phương Trấn Nhạc đi vào văn phòng, cầm báo cáo của bộ phận pháp y lên trước rồi bổ sung thông tin mới lên bảng trắng:
[Nhóm máu của vết máu tại nhà Đồ Quý Sinh trùng khớp với của nạn nhân Triệu Mỹ Ni.]
[Sợi tóc tìm được có tính chất trùng khớp với của Triệu Mỹ Ni.]
[Dấu vân tay còn sót lại phát hiện được trên đồng hồ, sau khi thu thập so sánh đặc điểm, khớp với dấu vân tay ngón cái bên trái của Tần Hồng Lương, độ chính xác: 75%.]
[Dấu vân tay thu thập được trên vách tường bên cạnh đồng hồ trùng khớp với dấu vân tay bên phải của Tần Hồng Lương, độ chính xác: 99%.]
“Anh Nhạc, chiều cao và giới tính của Đồ Quý Sinh đều không thống nhất với khẩu cung mà Gia Di có được sáng nay, có thể loại khỏi diện tình nghi.” Lưu Gia Minh nhìn Phương Trấn Nhạc viết thông tin mới của bộ phận pháp y lên bảng trắng xong, vừa cười vừa báo cáo.
“Clara cũng được loại khỏi diện tình nghi vì kiểu tóc và màu tóc cũng không đồng nhất với trong khẩu cung này nhắc tới.” Gary sợ rớt lại sau cũng báo cáo.
“Đồng nhất với Tần Hồng Lương.” Dịch Gia Di bổ sung.
“Hơn nữa, có một thông tin quan trọng là găng tay cao su.” Dịch Gia Di nhướn mày: “Anh Nhạc, có phải chúng ta có thể xin lệnh xét nhà được rồi không?”
Hy vọng có thể tìm được găng tay cao su trong nhà Tần Hồng Lương, hoặc là những vật chứng khác.
“Lần này chắc hẳn có thể xin thành công.” Phương Trấn Nhạc tiếp nhận khẩu cung mà Tam Phúc đưa, sau khi đọc qua trên mặt hiện ra nụ cười, anh quay đầu dặn dò Lưu Gia Minh đi tìm Khưu Tố San xin lệnh xét nhà Tần Hồng Lương.
Sau nửa tiếng, toàn bộ thành viên tổ B xuất phát, Tần Hồng Lương hôm qua bán thông tin cho báo chí, bôi nhọ Dịch Gia Di bị đánh thức từ trong mộng đẹp, run rẩy nhìn lệnh xét nhà, căn phòng của cô ta cũng bị lục soát.
Phòng của cô ta quả nhiên giống như trong dự đoán của Dịch Gia Di, được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp dựa theo logic phân nhóm là sáu.
Tuy các thám tử không phát hiện ra được nhiều manh mối hơn trong căn phòng, cũng không tìm được đôi găng tay cao su trong dự đoán, nhưng một bước tiến lớn xin được lệnh xét nhà này cũng khiến trong lòng Tần Hồng Lương thấp thỏm bất an.
Không biết phía cảnh sát lại lấy được bằng chứng mới gì nữa mà có thể thuyết phục được tòa án duyệt lệnh xét nhà.
Đương nhiên mọi người sẽ không giải đáp nghi vấn của Tần Hồng Lương, soát nhà kết thúc, bộ phận giám định mang một vài thứ đã lần mò ra được đi.
Sau khi về đến văn phòng mới bắt đầu một màn thảo luận mới.
“Không có nhiều manh mối hơn, chỉ có thể sắp xếp những manh mối và chứng cứ hiện có này.” Chú Cửu nhìn nét chữ trên bảng trắng, lại nói tiếp: “Mấy bằng chứng này là đủ rồi, có khẩu cung của nhân chứng, có lời chứng của đám người Clara, Đồ Quý Sinh và chị Vân, có suy luận chặt chẽ hoàn hảo, có hồ sơ đầy đủ và động cơ gây án của Tần Hồng Lương, phần thắng đến tám mươi phần trăm, thế cũng đủ rồi.”
Ở tổ khác, điều tra vụ án đến bước này đã kết án.
Tuy rằng không lấy được lời chứng của Tần Hồng Lương là một tiếc nuối nhưng cơ hội cô ta nhận được sự ủng hộ của bồi thẩm đoàn khi lên tòa thẩm vấn chắc hẳn cũng không cao.
Nhưng Phương Trấn Nhạc lại nhíu mày, cũng không lập tức tiếp lời chú Cửu.
Dịch Gia Di nhìn anh Nhạc, biết anh làm việc yêu cầu sự hoàn mỹ, là muốn khiến xác suất thành công lên đến chín mươi chín phần trăm mới giao cho tòa án, anh không muốn để Tần Hồng Lương thoát tội.
Mọi người đang vừa lật lại chứng cứ vừa thảo luận, đột nhiên Phương Trấn Nhạc mở miệng nói: “Không có bằng chứng trung tâm thì chúng ta nguỵ tạo một cái.”
Đám người chú Cửu đều ngẩng phắt đầu dậy, kinh ngạc nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.
Không phải chứ?