Chương 360: Gậy ông đập lưng ông 3
Nếu tôi là cô ta, sau khi xử lý xong hiện trường gây án và lau dọn tất cả một vòng, sẽ cảm thấy mình nắm chắc phần thắng rồi.
Đối với cô ta của khi đó mà nói, đôi găng tay cao su kia hoàn toàn không có bất cứ lực uy hiếp nào cả, ném nó ở nơi cách hiện trường gây án khá xa, hoàn toàn có thể không bị phát hiện ra. Càng huống chi với lòng tự phụ của cô ta, nhất định sẽ cho rằng phần lớn cảnh sát đều là người vô tích sự, cho dù có thể nghĩ đến sự tồn tại của đôi găng tay cao su này thì cũng chỉ sợ khi ấy nó đã bị bãi rác xử lý rồi.
Thập Nhất, chúng ta sẽ thắng.”
Anh đã phân tích đầy đủ và nghiêm túc suy nghĩ về tình hình khi đó, cho nên rất tin vào suy luận của mình.
Ván cược này, phần thắng của bọn họ rất lớn.
…
Sau hai mươi phút, Tần Hồng Lương tới cục cảnh sát, bị Tam Phúc dẫn vào phòng thẩm vấn đợi.
Dịch Gia Di đi tới trước phòng thẩm vấn, Lưu Gia Minh chỉ vào ngực cô, ở đó có một vết ố.
Là buổi sáng lúc ở nhà hai ông bà cụ ăn cá viên, không cẩn thận dây nước tương vào, nữ cảnh sát uy phong nhất mà chỗ ngực áo sơ mi lại dính một giọt nước tương cá viên tươi đẹp nhất.
Vòng về văn phòng, cô khoác một cái áo khoác sửa từ tây trang, khiến mình thoạt nhìn càng nghiêm túc hơn, cũng càng đĩnh đạc hơn.
Lại hiếm khi lấy ra thỏi son đỏ thuần mua được vào kỳ nghỉ, tô lên đôi môi màu hồng mềm mại của mình, cả người thoạt nhìn càng cường thế hơn một chút.
Cô đối mặt với tấm kính, khóe môi hạ xuống, hơi dựng thẳng đôi mày, sau khi kiểm soát tốt biểu cảm mới lạnh mặt, mang theo uy áp đi về phía phòng thẩm vấn.
Lần này, các cảnh sát đã nắm được nhiều bằng chứng hơn, liên thủ lại với nhau chuẩn bị một cái bẫy tỉ mỉ và nguy hiểm hơn cho dã thú Tần Hồng Lương này.
…
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, Dịch Gia Di đặt giỏ vật chứng bên tay trái, ngồi song song anh Tam Phúc, cùng quay lưng về phía camera dựng ở bên cửa.
Phương Trấn Nhạc vẫn đứng bên cạnh cửa như cũ và dựa người lên bức tường, tư thế thoải mái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Lương với vẻ lạnh lùng.
Ba người Lưu Gia Minh và chú Cửu đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, chen nhau ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Trong phòng thẩm vấn hôm nay nhiều áp lực hơn, người nào trông cũng nghiêm túc hơn như thể đang giả bộ tham gia tang lễ của ai đó.
Tần Hồng Lương cảm giác được bầu không khí này, cô ta có hơi không chắc được tại sao lại như thế, chỉ có thể ngồi dựa lên lưng ghế, bày ra vẻ mặt vô tội, lúc nào cũng quan sát ba vị thám tử trước mặt.
Loại không khí yên tĩnh giằng co này kéo dài vài phút, Tần Hồng Lương đã bắt đầu cảm thấy mông và lưng dần tê cứng vì ngồi lâu bất động, cô ta hơi nhích người, trái tim chẳng hiểu sao lại hơi đập loạn.
Tối qua Dịch Gia Di có đọc một vài quyển sách về tâm lý học, buổi sáng cũng thảo luận với anh Nhạc về kỹ thuật thẩm vấn.
Anh Nhạc không đưa ra kiến nghị gì về buổi thẩm vấn của cô hôm qua, dường như chỉ sợ cô tự phụ nhận mình cho nên anh cố hết sức khẳng định cách làm hôm qua của cô, chỉ là nhắm vào quy trình thẩm vấn hôm nay, anh Nhạc đã đưa ra một vài kỹ thuật.
Điều đầu tiên chính là khống chế bầu không khí thẩm vấn và tiết tấu thẩm vấn, có đôi khi không nói gì còn đáng sợ hơn lên tiếng, đặc biệt là phối hợp với một vài sự thay đổi và bầu không khí đặc thù khiến người bất an mà hiệu quả tăng lên.
Dựa theo một điều này để làm, quả nhiên trông thấy ánh mắt của Tần Hồng Lương bắt đầu trở nên lơ đãng, tư thế ngồi cũng dần không vững.
Lúc này, Dịch Gia Di mới lén hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Tần Hồng Lương, tôi đã đọc báo sáng nay, là món quà cô tặng tôi sao?”
“Madam, tôi chỉ nói sự thật thôi, cô không định vì thế mà trả đũa tôi đấy chứ?” Tần Hồng Lương nhướn mày, vẫn làm ra bộ dáng vô tội và đáng thương như cũ.
Dịch Gia Di nở nụ cười, cũng không trông có vẻ giận dữ gì: “Phía cảnh sát đã nắm được toàn bộ chứng cứ và hình phạt mà tòa án định tội dành cho cô làm sao có thể tính là đả đũa được? Đây là hành động chính nghĩa.”
“Chứng cứ?” Tần Hồng Lương nhếch môi: “Tôi không hiểu, tôi là người vô tội, làm sao lại có bằng chứng chỉ hướng về tôi được?”