Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 377 - Chương 377 - Bá Vương Hoa Và Cậu Con Trai Rùa 5

Chương 377 - Bá vương hoa và cậu con trai rùa 5
Chương 377 - Bá vương hoa và cậu con trai rùa 5

Chương 377: Bá vương hoa và cậu con trai rùa 5

Nhận bức ảnh của Van, Dịch Gia Di bồi dưỡng tình cảm với vật nhỏ ngơ ngác trên bức ảnh, ngồi nghiêm chỉnh và nói: “Tôi sẽ chăm sóc Van như người nhà mình!”

“Vậy thì tốt, buổi trưa cùng nhau đi xem nhà.” Khưu Tố San và Dịch Gia Di ăn nhịp với nhau.

“Madam, thật sự cảm ơn chị quá! Nếu có thể thuê được, mong chị nhất định phải để tôi với anh cả cảm ơn chị tử tế!” Trong ánh mắt của Dịch Gia Di tràn ngập vẻ biết ơn.

Sir Phương ra sức lắm mới lấy được căn biệt thự lại không được chấp nhận lặng lẽ chọc ngón tay vào mép bàn, trong đầu lẩm bẩm: Biệt thự của bạn mình rõ ràng tốt hơn mà.

“Nào có nào có.” Khưu Tố San phất tay, nói tiếp: “Cô lấy được tiền thưởng truy nã, muốn ở nhà thế nào mà chẳng được, cũng không cần cảm ơn tôi, ngược lại là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, bây giờ tôi vẫn phải chăm sóc Van mỗi ngày đây, thật sự rất vất vả.”

“Ế? Tiền thưởng truy nã gì ạ?” Dịch Gia Di mang vẻ mặt ngơ ngác.

“?” Khưu Tố San nhướn mày: “Cô chưa biết?”

“Không biết…” Dịch Gia Di gãi đầu.

“Cậu chưa nói với Thập Nhất sao?” Khưu Tố San lập tức quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc ngồi gần đó đột nhiên bị lườm, anh đảo mắt, cơ thể hơi ngả ra sau, ấn lòng bàn tay lên hai mắt, làm ra bộ dáng vô cùng mệt mỏi, anh vừa xoa nhẹ hai mắt vừa mơ hồ nói: “Tôi quên nói.”

Khưu Tố San cứ cảm thấy đã đọc ra được chút vẻ trốn tránh và ngại ngùng từ trong giọng nói của Phương Trấn Nhạc… Sao thế? Cả ngày cậu đi gõ cửa văn phòng của cảnh ti Hoàng, còn viết email gửi cho Bạch Mi Ưng Vương của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, yêu cầu phát tiền thưởng truy nã của Diệp Vĩnh Càn cơ mà.

Còn tranh luận hùng hồn nói mọi người đều phải bình đẳng, không thể vì Dịch Gia Di là cảnh sát, thân mang trách nhiệm bắt hung thủ mà bỏ qua chuyện tiền thưởng truy nã này.

Còn lớn tiếng biện luận trong văn phòng của cảnh ti Hoàng, khiến người trong một tầng lầu đó đều cho rằng Phương Trấn Nhạc không muốn làm việc nữa, một mình khiêu chiến với sir Hoàng, còn nói gì mà cho dù bản thân cảnh sát có trách nhiệm bắt hung thủ, bắn chết Diệp Vĩnh Càn là lý đương nhiên, không nên lấy tiền thưởng truy nã, vậy cũng là nhắm vào thành viên của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức. còn Dịch Gia Di là thám tử của CID, không liên quan gì đến tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức hết.

Nếu mở tiền lệ “toàn bộ thám tử bắt hung thủ đều là chuyện nên làm, không nên lấy tiền thưởng truy nã” vậy sau này các bộ phận khác, thậm chí là các thám tử tổ khác bắt được hung thủ đều sẽ không quản bla bla bla…

Khiến cho dạo trước ngày nào sir Hoàng cũng gọi điện cho Khưu Tố San oán trách chàng trai phản nghịch thật sự coi trời bằng vung này.

Phương Trấn Nhạc tranh luận lý lẽ mà đắc tội với toàn bộ lãnh đạo như thế, cuối cùng cũng giành được tiền thưởng truy nã một triệu đô la Hồng Kông! Chuyện tốt như vậy sao anh lại không nói cho Dịch Gia Di?

Khưu Tố San khoanh tay đứng bên cạnh bàn, thật sự cảm thấy không hiểu nổi con người Phương Trấn Nhạc này.

“Patrick!” Khưu Tố San mới mở miệng định từ từ kể lại chuyện này thì lại bị Phương Trấn Nhạc ngắt lời: “Chị muốn kể thì kể, nhắc đến tôi làm gì hả madam!”

Phương Trấn Nhạc đứng dậy khỏi ghế, quay đầu cười với Dịch Gia Di đang mang vẻ mặt ngơ ngác: “Bên trên phát tiền thưởng truy nã Diệp Vĩnh Càn, phỏng chừng là tuần sau có, sẽ trực tiếp gửi vào tài khoản của cô. Một triệu đấy, đến khi đó nhớ mời madam ăn một bữa to. Về mặt quy trình rất rắc rối, madam không ngại phiền phức làm báo cáo, đề đạt thư xin, thật đúng là một cấp trên tốt.”

“?” Dịch Gia Di há to miệng đến mức nhét được một quả hạch đào.

Bao nhiêu tiền cơ?

Một triệu đô la Hồng Kông sao?

Cô chợt ôm ngực, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được đả kích to lớn như thế.

Cho dù trước khi xuyên qua gia cảnh nhà cô cũng giàu có, nhưng cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Càng huống chi khi đó cô vẫn là một sinh viên chỉ biết tiêu tiền, chứ hoàn toàn không biết kiếm tiền.

Bay giờ lại kiếm được nhiều tiền như thế?

Còn là… niềm vui bất ngờ, tài lộc từ trời giáng xuống!

Trong cổ họng có một tiếng hét chói tai định phun ra, nhưng không đợi cô “A” thành tiếng, đã có người hét lên thay cô.

Lưu Gia Minh ôm mặt, giống như cô gái xem phim ma, kêu rất to.

Mặt cậu ta đỏ bừng như thể người trúng giải lớn là mình vậy.

Bình Luận (0)
Comment