Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 381 - Chương 381 - Mẹ, Có Chuyện Gì Thế Ạ

Chương 381 - Mẹ, có chuyện gì thế ạ
Chương 381 - Mẹ, có chuyện gì thế ạ

Chương 381: Mẹ, có chuyện gì thế ạ

Công tác chăm sóc Van được cậu bé ôm đồm nhiều việc, bây giờ cậu bé rất nôn nóng muốn gặp người bạn mới Van này.

Dịch Gia Di đi qua xoa đầu cậu bé rồi mới ấn số tầng trên thang máy.

Đợi sau khi thang máy bắt đầu đi lên, Gia Như và Gia Tuấn càng hưng phấn hơn nữa.

“Bình tĩnh chút nào, làm gì mà cứ như chưa được đi thang máy bao giờ thế.” Dịch Gia Di cười, trêu chọc hai đứa em.

“Thì em chưa từng ở chỗ như vậy mà.” Gia Tuấn không cảm thấy ngại ngùng gì cả mà vẫn vui vẻ như cũ.

Trước khi vào ở nhà mới, hai anh em Dịch Gia Đống và Dịch Gia Di đã quét vôi và sắp xếp lại một phen, một vài đồ dùng lỉnh kỉnh hàng ngày đã được mang qua đây không ít.

Bốn anh em chuyển qua đây, cho dù không dỡ hàng trước cũng có thể sống bình thường được.

Đợi mọi người chuyển đồ lên tầng, Dịch Gia Di cũng không vội dỡ hàng xếp đồ mà mời mọi người giúp chuyển đồ qua một bên, còn cô thì chạy vào bếp giúp anh cả làm đồ ăn vặt.

Tất cả mọi người giúp chuyển nhà đã vất vả rồi. Lúc này muốn làm một bữa thịnh soạn cũng không có khả năng, nhưng vẫn phải làm ít điểm tâm và đồ uống để mọi người thả lỏng một chút.

Hàng xóm cách vách phát hiện ra bên ngoài ồn ào, sớm đã nghe nói hình như có hàng xóm mới sắp chuyển vào nên đoán có khả năng là đang chuyển nhà.

Vì thế bà ta sáp đến trước mắt mèo thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó chỉ thấy một người đàn ông siêu cao lớn, mặc áo sơ mi trắng mà lại đi một đôi dép tông, khênh cái túi to đi ra khỏi thang máy, tuy rằng gương mặt anh tuấn nhưng vẻ mặt khi dùng sức lại trông lạnh lùng dọa người.

Tuy rằng hàng xóm biết đối phương không thể nhìn thấy mình nhưng ngay khi ánh mắt của đối phương tình cờ liếc qua, vẫn sợ đến mức nhanh chóng trốn khỏi mắt mèo.

Bà ta ôm ngực mới phát hiện ra tim đập loạn xạ không dừng được.

Con gái từ trong phòng bước ra ngoài đi vệ sinh, thấy mẹ đang ôm ngực đứng ở cửa với vẻ hoảng hốt mới tò mò hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”

“Nhà bên có người mới chuyển tới, hình như có bối cảnh xã hội, người qua đây giúp chuyển nhà người nào cũng hung thần ác sát, không phải mặc tây trang đen thì là mặc tây trang trắng. Toàn là đàn ông cao lớn, sau này gặp được hàng xóm nhà bên nhớ phải đi đường vòng, cẩn thận con liếc mắt nhìn người ta thêm một cái cũng sẽ xúi quẩy đấy, biết chưa?” Bà mẹ hàng xóm lo lắng dặn dò.

Kiểu người mặc nguyên một bộ tây trang như thế chắc chắn là người làm việc đứng đắn rồi.

Còn người mặc đồ thường này thì sao, là kiểu công việc gì cũng có thể làm.

Nhưng người bên trên mặc tây trang, bên dưới lại mặc tùy tiện là người gì vậy trời? Chính là vừa không cần thể diện vừa muốn thoải mái, còn hoàn toàn không để ý đến việc bản thân phối đồ có quá mức tùy tiện và ngang ngược hay không, chỉ thế cũng thấy rất rõ chắc chắn là người lăn lộn trong tổ chức rồi!

Chỉ có loại người đó mới “tự tin khoe cá tính” như thế, lại sở hữu khí chất hung thần hoàn toàn tự nhiên như vậy.

Bà mẹ hàng xóm càng nghĩ càng cảm thấy mình hoàn toàn đoán đúng, vội kéo con gái tới ân cần dạy bảo một phen, thậm chí còn không dám nhìn qua mắt mèo xem náo nhiệt chuyển nhà của nhà bên nữa.

Có thể tưởng tượng ra được mấy ngày tiếp theo, bà ta ra ngoai sẽ rón rén thế nào.

Đại lão hàng xóm đáng sợ có thể tránh thì cứ tránh.

Du Triệu Hoa xếp chồng một thùng đồ cuối cùng vào trong góc tường phòng khách xong, đứng dậy lau mồ hôi trên thái dương, cuối cùng mới nhìn rõ cách bố trí trong phòng khách.

Trên bức tường trắng phía sau sô pha vốn là chỗ treo ảnh người nhà, nhưng bây giờ đã được trang trí mới lại.

Bên trên dán xen kẽ các bức ảnh của Dịch Gia Di được cắt ra từ các tờ báo lớn: Ảnh nữ cảnh sát phúc tinh, ảnh lên tiếng chính nghĩa vì Tôn Tân, ảnh bá vương hoa thiện xạ, ảnh khắc tinh chính nghĩa đã phá tan các bẫy rập mà nữ ma đầu sắp xếp…

Mà ở chính giữa những tấm ảnh được cắt ra này còn treo huy chương Cảnh sát Xuất sắc Hồng Kông lấp lánh tỏa sáng trong khung.

Sir Du chống hông, không nhịn được mà cảm thán: “Chủ nhân mới của căn nhà này trẻ tuổi đầy hứa hẹn.”

“Ngưỡng mộ chứ gì?” Phương Trấn Nhạc rũ bụi trên áo sơ mi trắng, cười hỏi.

“Không ngưỡng mộ Gia Di mà ngưỡng mộ cậu, vì có một thám tử ưu tú như Gia Di… Nhưng mà, cách ăn mặc này của cậu là sao vậy hả?” Du Triệu Hoa quan sát Phương Trấn Nhạc từ trên xuống dưới một lượt, hỏi với vẻ rất bất mãn.

Làm thám tử sao có thể không chú trọng vào hình tượng như thế?

Bình Luận (0)
Comment