Chương 382: Lớn lên đẹp trai thì có thể tùy hứng như vậy sao?
Mỗi ngày Du Triệu Hoa đi làm đều sẽ nghiêm túc kiểm soát hình tượng thám tử của mình, giống như hôm nay, áo sơ mi đen, quần tây màu xám, giày da đen, lại kẹp một cặp kính đen ở ngực áo sơ mi.
Thế này hài hòa bao nhiêu, uy phong lại mạnh mẽ, rất có khí thế.
Lại nhìn Phương Trấn Nhạc mà xem, sao lại có người đã mặc áo sơ mi trắng còn đi dép tông thế kia?
Lớn lên đẹp trai thì có thể tùy hứng như vậy sao?
“Hôm nay tôi được nghỉ, thế nào thoải mái thì mặc như thế, bên tay vừa vặn có cái áo sơ mi, bên chân vừa vặn có đôi dép tông.” Phương Trấn Nhạc nhìn mình: “Tuy không hài hòa cho lắm nhưng cũng có một loại phong thái tiêu sái phóng túng và ngang ngược mà nhỉ?”
“…” Du Triệu Hoa rất không đồng ý.
Chú Cửu đứng gần đó nghe hai người này nói chuyện mà khóe môi hơi co rút.
Ông ta quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc rất giống “Bạch Chỉ Phiến có vẻ ngoài lôi thôi nhưng bên trong lòng dạ cực sâu” và Du Triệu Hoa rất có phong phạm của “Hồng Côn số một trong tổ chức.”
(Chú thích: Đây đều là cách gọi trong giới xã hội đen, Bạch Chỉ Phiến tức là quân sư của mỗi một nhà, còn Hồng Côn tức “nhân viên cấp cao” rất biết đánh nhau trong bang phái, cấp bậc có thể nói là ngang nhau.)
Ông ta không nhịn được mà nghĩ, thẩm mỹ của đám thám tử này thật sự không được!
Còn nữa, ôi… chỉ với bộ dạng đó của hai người các cậu mà còn coi thường nhau nữa chứ?
Đều về nhà tự điểm điểm giùm cái có được không, người trẻ tuổi!
…
“Mình thích trời đầy mây.”
Trên chiếc xe buýt hai tầng lắc lư chòng chành giữa thành phố mưa dầm không ngớt, thiếu nữ trẻ tuổi ngồi ở tầng trên chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua các tòa nhà và những con phố có thể nhìn thấy sắc trời màu lam nhạt giữa các khe hở và những đám mây dày, nặng nề đang toan tính nghiêng mình đổ một chậu nước mưa.
Chỉ đáng tiếc, giữa cô ta và cửa sổ vẫn cách một vị khách nên không thể cách gần hơn và nhìn trời rõ ràng hơn.
Sau khi cô gái nói chuyện xong với người bạn chỉ có thể đứng bên cạnh ghế của mình, cô ta vô thức liếc mắt nhìn ông chú đang nghiêng người về phía cửa sổ, dựa sát vào thành xe, đối phương đội mũ trùm đầu, chiếc áo khoác chống nước ngăn mưa bọc kín cơ thể, có vẻ như ông ta đang ngủ.
Thật tiếc cho cơn mưa và phong cảnh thành phố mê người này, có phải các ông chú lớn tuổi đều như thế không, bị cuộc sống mài giũa đến mức mất đi sức lực và tâm trạng thưởng thức cảnh vật ven đường.
Trong đầu các cô gái trẻ luôn đầy rẫy những suy nghĩ lung tung, lại vô cùng dễ bị phân tán lực chú ý.
Khi người bạn đứng bên cạnh ghế ngồi bất ngờ nhắc đến chòm sao, thiếu nữ lại quên mất cảm giác tiếc nuối vì không thể ngồi sát bên cửa sổ và tiếng thở dài đối với cuộc đời của ông chú mà nhiệt tình tham gia thảo luận, chia sẻ những hiểu biết của mình liên quan đến các chòm sao:
“Tớ rất thích chòm sao Bò Cạp, tuy rằng hơi cường thế nhưng rất có lòng trách nhiệm.”
“Không, tớ thích Thiên Bình hơn, rất có khiếu hài hước.”
Xe buýt hai tầng đến Tiêm Sa Chủy, các thiếu nữ nhanh chóng chạy xuống xe buýt, mái tóc và vạt áo tung bay, xòe rộng tán dù tiến vào trong màn mưa nhỏ.
Không ai phát hiện ra trên làn váy bị mưa thấm ướt của thiếu nữ vừa rồi còn ngồi đó dính vài đốm màu hồng trông như giọt máu.
Xe buýt hai tầng tiếp tục đón và trả khách quanh thành phố, có người vội vàng lên xe nghỉ ngơi một chút, sau khi đến địa điểm thì lập tức rời đi, có người thì lại ở trên xe mải mê ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Có người chui vào trong xe buýt từ trong màn mưa rồi thở phào một tiếng, cũng có người cuối cùng cũng đến được địa điểm, treo nụ cười mong đợi và cầm cây dù bước nhanh vào trong màn mưa.
Hôm nay hành khách nhiều, bữa tối của tài xế xe buýt chỉ là một cái bánh mì gặm tạm khi ngồi trên xe, nếu không dừng xe để ăn tối, xe buýt có thể chạy thêm ít nhất một vòng nữa.
Vì thế sắc trời dần tối, khi các ánh đèn neon được bật sáng lên, tài xế vẫn chưa phát hiện ra khi chiếc xe buýt của mình chạy quanh thành phố đến vô hạn, hình như có một vị khách vẫn luôn ngồi trên tầng hai, chưa từng xuống khỏi xe.