Chương 383: Hôm nay 1
Đến chiều, cơn mưa đột ngột tạnh, mây đen dần rút đi, phía tây thành phố hiện ra vài vệt nắng hoàng hôn.
Người đi đường thu ô lại, thoải mái hít thở bầu không khí ẩm ướt và trong lành sau cơn mưa.
Cô gái trẻ tuổi khoác tay bạn trai đi dọc ven phố, vừa đi vừa tìm quán cơm mà mình thích.
Lúc vô tình quay đầu lại, cô ta nhìn thấy chiếc xe buýt lái ngang qua, ánh mắt của cô ta nhìn lên trên, vừa vặn trông thấy một người ngồi sát bên cửa sổ tầng hai.
Trái tim cô ta chợt thắt lại, da gà da vịt cả người đều như muốn nổ tung vào lúc này.
Ánh đèn neon màu mè khiến toàn bộ mọi thứ xung quanh trở nên sặc rỡ, khiến sắc mặt của ông chú ngồi trên tầng hai của xe buýt càng thêm nhợt nhạt.
Ông ta dựa vào cửa sổ xe, môi tím tái, nhìn cô ta với đôi mắt đờ đẫn và lạnh lùng.
Đôi mắt đó không hề chớp dù chỉ một cái, cứ nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy…
Cô gái sợ đến mức thở dốc, thẳng đến khi xe buýt đã lái đi, quành vào ngã tư phía trước mà cô ta vẫn cảm thấy người đàn ông đó đang trừng mắt nhìn mình.
Bạn trai chú ý đến bàn tay đang khoác lấy cánh tay mình của cô ta run lên, không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy?”
“Vừa rồi trên xe buýt hình như có quỷ ngồi đó… Ông ta cứ trừng mắt nhìn em…”
…
Gia Như muốn vào phòng ngủ với chị cả để ngắm nhưng lại bị Dịch Gia Di từ chối, nói bên trong có bất ngờ, phải đến tối mới cho cô ta xem.
Cô ta cũng chỉ đành kiên nhẫn vậy.
Gia Như vừa tiếp đón các anh tới đây giúp chuyển nhà xem tivi, uống trà, ăn điểm tâm, vừa chạy đến một thùng các tông lục tìm, cô ta móc cái máy ghi âm nhỏ mà chị mua cho, mở máy ghi âm ra, lấy băng tiếng Anh bên trong rồi nhét một đĩa nhạc của ban nhạc nổi tiếng vào trong.
Sau khi bấm nút, trong phòng lập tức vang lên tiếng nhạc du dương, không khí party càng dày đặc hơn, nếu không phải các thám tử đang túm tụm lại nói chuyện vụ án thì bầu không khí sẽ càng lãng mạn hơn.
Dịch Gia Đống đang ở trong bếp nấu bữa tối, hôm qua anh ta đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị từ trước, bán thành phẩm của tám món ăn đều ở trong tủ lạnh, chỉ cần chế biến một chút là xong.
Vịt nướng được đặt lên thớt, thành thạo rút thanh mài dao ra, dưới lưỡi dao thái thịt sắc bén và nhanh nhẹn, một con vịt hoàn chỉnh đã bị thái thành những miếng thịt với kích cỡ hoàn toàn đồng nhất, sau đó dùng dao xúc thịt vịt di chuyển đến giữa cái đĩa rồi đặt xuống, bàn tay to áp xuống, vậy là thịt vịt đã được bày vào đĩa một cách chỉnh tề ngay ngắn.
Cứ như vậy lại thái nốt hơn nửa còn lại, cuối cùng chặt cổ vịt và đùi vịt, sau đó bày ở đằng trước và hai bên thịt vịt một cách đẹp mắt, tiếp theo rưới đều nước sốt nước tương lên toàn bộ đĩa thịt vịt, lại bày rau thơm đã chuẩn bị sẵn từ trước lên đĩa, thế là địa thịt vịt đẹp mắt đã hoàn thành.
Màu sắc, hương thơm và mùi vị đều đủ cả, khiến người nhìn mà thèm rỏ dãi.
Dịch Gia Đống vừa định gọi Dịch Gia Di ở gần đó giúp mang vịt nướng bày lên bàn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phía sau: “… Đợi đã bao lâu rồi mới đến ngày hôm nay…”
“Đợi đã bao lâu rồi giấc mơ mới thành hiện thực…”
Anh ta đứng trong căn bếp mới sáng sủa sạch sẽ lại rộng rãi xinh đẹp, ngay cả lúc nấu nướng cũng cảm thấy kỹ thuật của mình càng cao siêu hơn.
Quay đầu sang trái có thể nhìn xuyên qua ô cửa sổ sáng sủa trông thấy phong cảnh Hương Giang bên ngoài, quay đầu sang phải có thể nhìn thấy người nhà đang ở phòng khách vui vẻ nói chuyện với các thám tử.
“Anh Nhạc, anh nhìn kìa, Van vừa mới gật đầu với em, nó có thể nghe hiểu em nói gì.” Gia Tuấn nói.
“Em dùng tay chọc vào đầu nó đương nhiên nó phải gật đầu rồi, để tránh ma chưởng của em chứ gì nữa.” Phương Trấn Nhạc vạch trần một cách rất vô tình.
Niềm hạnh phúc ngập tràn trong khoang ngực, nước mắt đột nhiên trào lên, chỉ trong nháy mắt đã chảy ra khỏi hốc mắt của người đàn ông mạnh mẽ.
“Chút phong sương ngày trước giờ không là gì nữa, dù mệt mỏi vẫn cứ nói là chưa…” Giọng hát của Lưu Đức Hoa vẫn còn vang.
Dịch Gia Đống quay lưng với phòng khách, nhẹ giọng nức nở.
Đúng vậy, chút phong sương ngày trước giờ không là gì nữa. Cho dù đã sống trong một căn nhà như vậy thì đời người vẫn sẽ có phong sương, nhưng con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đã sớm không còn cảm thấy mệt mỏi với những vất vả đó nữa.
“Thất bại hay thành công đều có chút cảm giác sai… Tội gì phải lẩn trốn trong bóng tối tự làm khổ mình… Mong đợi bao lâu rồi cũng đến hôm nay…”
Dịch Gia Đống rút một tờ giấy lặng lẽ xì mũi.
Đúng vậy, thất bại hay thành công đều sẽ khiến người sinh ra chút cảm giác sai, cho rằng đã thành công rồi thì sẽ mãi luôn thành công, đã thất bại rồi thì sẽ luôn thất bại mãi.