Chương 384: Hôm nay 2
Thật ra, thành công nhất thời chưa chắc sẽ tương lai xán lạn từ đây, mà thất bại nhất thời cũng chưa chắc đã không còn gì cả, càng không phải không thể quay đầu, tương lai vẫn có khả năng xoay chuyển được.
Hôm qua, một nhà bốn người vẫn còn ở trong căn nhà cũ, mà bây giờ đã vào sống trong căn nhà lớn rộng rãi và xinh đẹp như vậy.
Khi vừa tiếp nhận Dịch Ký, anh ta cũng từng một mình lén ngồi xổm sau quầy hàng khóc rống lên, cảm thấy mình hoàn toàn không có khả năng tiếp quản gia đình này, cảm thấy sống rất khổ sở, rất khó khăn…
Nhưng nghe thử mà xem, bây giờ tiếng cười của các em truyền ra từ trong phòng khách lảnh lót bao nhiêu, bọn họ có của ăn của mặc, người một nhà mỗi ngày đều đang trở nên tốt hơn.
Hu hu…
Dịch Gia Đống giơ tay cánh lên đè lên mắt, dùng ống tay áo thấm đi toàn bộ nước mắt, cũng che lấp đi đôi mắt khóc thút thít đến đỏ hoe của mình.
Dịch Gia Di bưng toàn bộ hoa quả đã rửa sạch lên bàn rồi nói với đám người anh Nhạc vài câu, lúc đi vào nhà bếp nghe thấy tiếng khóc của anh cả đang làm nhạc đệm cho [Hôm nay] của Lưu Đức Hoa, hu hu híc híc thật đáng thương.
Khóe môi cô nhếch lên nụ cười, sao anh cả lại đáng yêu như thế.
Nhưng môi vừa kéo được một nửa đột nhiên lại đổi hướng, nụ cười của Dịch Gia Di thay đổi, nước mắt cũng rơi tí tách.
“Tiền đồ phía trước đang đợi tôi vẫy vùng, và may mắn vì em vẫn còn bên cạnh. Mong đợi bao lâu rồi cũng đến hôm nay, nhẫn nhịn bao lâu rồi giấc mơ cũng thành hiện thực…”
Dịch Gia Di đi đến sau lưng anh cả, gò má dựa nhẹ lên lưng anh ta rồi lau nước mắt lên đó, bàn tay nhỏ giơ lên, vỗ nhẹ từng cái một lên đôi vai run rẩy.
Qua một lúc, Gary phát hiện ra tình huống trong bếp, vì thế Lưu Gia Minh cũng biết theo, vậy là tất cả mọi người đều biết, bọn họ đều thò đầu vào nhìn.
Dịch Gia Di quay đầu lè lưỡi với mọi người, lắc đầu ra hiệu cho bọn họ đều phải giả bộ như không nhìn thấy.
Các thám tử vì vậy vô cùng ăn ý quay người trở về phòng khách, hoặc đứng hoặc ngồi, tiếp tục xem phim nghe nhạc.
Tiểu Gia Tuấn cuối cùng cũng không làm phiền Van nữa mà cũng thò đầu vào nhìn bóng lưng của anh cả đang được chị cả an ủi, cậu bé khẽ thở dài như một đại nhân nhỏ: “Người lớn thật thích khóc.’
Phương Trấn Nhạc ấn đầu cậu bé, kéo cậu bé đến trước tivi: “Xem phim đi.”
“Yêu đương tình ái thật nhàm chán.” Gia Tuấn nghiêng đầu nhìn màn dây dưa mãi vẫn chưa kết thúc của nam nữ bên trong tivi, lại thở dài thêm lần nữa.
…
Hoạt động phát tiết cảm xúc trong nhà bếp cuối cùng cũng kết thúc, Dịch Gia Đống rửa mặt lại cười ha ha đi ra ngoài.
Tuy rằng đôi mắt sưng đỏ đã tiết lộ sự thật vừa rồi anh ta mới khóc tu tu xong, nhưng chỉ cần không soi gương thì anh ta vẫn là trụ cột của một gia đình tiêu sái và sáng sủa.
Từng món cá thịt lớn được bày lên bàn, Lưu Gia Minh vẫn luôn xoa tay với vẻ mong đợi.
Dịch Gia Di thấy thời cơ chín muồi mới lấy một cái hộp to đã chuẩn bị xong từ sớm, vẫn luôn lén lút giấu trong cặp sách của Lưu Gia Minh.
Cô giơ cao hộp giấy được bọc lại, sau khi đi đến sô pha, gõ lên cái đầu tròn của Gia Tuấn đang ngồi trên sô pha một cái.
“Có chuyện gì thế chị cả?” Gia Tuấn đá chân, ngẩng đầu, tò mò hỏi.
“Mở ra xem đi.” Dịch Gia Di đưa đồ cho cậu bé, cười bảo: “Tiền lương tháng trước của chị cả đã chuẩn bị quà cho mọi người.”
“Mau mở ra xem đi.” Gia Như ở phía sau bám lên lưng sô pha, duỗi tay định giúp em trai mở quà.
“Á, bọn tôi cũng muốn có quà.” Lưu Gia Minh ngưỡng mộ ồn ào.
“Hay là cũng tới làm em trai tôi đi?” Dịch Gia Di nghiêng đầu trêu chọc.
“Được thôi, chị Thập Nhất.” Lưu Gia Minh học bộ dáng của Gia Như, cũng bám lên lưng ghế sô pha.
“Có tiền đồ một chút được không?” Tam Phúc đá một cước vào mông Lưu Gia Minh.
“Này!” Cậu ta kháng nghị.
“Ha ha ha…” Mọi người xem náo nhiệt đều rất vui vẻ.