Chương 385: “Địa điểm ném xác” di động 1
Cuối cùng Gia Tuấn cũng gỡ xong gói quà, ngay khi cậu bé nhìn thấy chiếc Famicom Nintendo đặt trên chân, trong nháy mắt cả người đều cứng ngắc bất động giống như bị Tôn Ngộ Không xài chú đứng hình vậy.
“Sao thế? Có vừa ý không?” Dịch Gia Di thò đầu nhìn vẻ mặt của em trai, lại chỉ thấy biểu cảm của cậu bé dần sụp đổ, oa một tiếng bật khóc.
Cậu bé ngại ngùng cầm Famicom rồi ôm thật chặt cái máy trò chơi, khóc hu hu nức nở có vẻ rất đau lòng.
“Xem chừng là quá trúng ý rồi ấy chứ.” Dịch Gia Đống thấy em trai khóc thảm, không nhịn được mà cười rất to.
Chỉ một lúc như thế mà nhà họ Dịch đã có ba người khóc.
Gia Như ở bên cạnh gãi đầu, cân nhắc xem có phải mình cũng nên hòa chung với bầu không khí này mà khịt mũi một cái hay không.
Nhưng… cô ta đã mười sáu tuổi rồi, là một cô gái lớn, khịt mũi cũng thật quá mất mặt.
Vì thế, Gia Như kiên cường đảm đương trách nhiệm của chị hai, ngồi bên cạnh Gia Tuấn, vừa vỗ vai vừa an ủi. Quả nhiên rất nhanh đã dỗ được thiếu niên, hai chị em kết nối máy chơi trò chơi, bắt đầu đối chiến.
Dịch Gia Di chống tay lên lưng ghế sô pha, nhìn hai đứa nhỏ chơi trò chơi vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái.
Cô quay đầu nhìn thấy Đinh Bảo Thụ đang giúp xếp đũa, khoảng thời gian gần đây hình như cậu bé cũng béo hơn một chút, người ăn cơm trong Dịch Ký rất khó không béo lên vì đồ ngon lại bao no mà.
Hơn nữa cô cứ hở tí là lại móc tiền túi thêm bữa cho cậu bé và Tôn Tân, hôm nay một cái đùi gà, ngày mai một cốc trà sữa… Dịch Gia Di cũng rất nghiêm túc chăm sóc hai “vị khách” này.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác thành tựu, đây đại khái chính là cảm giác thành tựu mà anh cả sẽ có khi đút no ba anh em bọn họ.
Cảm giác hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc…
Tình cảm thật phức tạp biết bao, rõ ràng bản thân chẳng có được gì cả, trái lại vẫn luôn tiêu tiền nhưng vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Phương Trấn Nhạc ngồi bên cạnh bàn quan sát căn nhà này một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi lên cái ót phía sau mái tóc ngắn xõa tung của Dịch Gia Di.
Mới chỉ một thời gian ngắn như vậy mà cô gái trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp trước kia đã lớn thành một thám tử mạnh mẽ, thậm chí còn phát triển nhánh, bắt đầu có thể che mưa che gió cho người khác.
Anh sờ lồng ngực mình, cũng có cảm giác hạnh phúc ấm áp.
Cảm giác thành tựu thôi mà, ai lại không có chứ!
Lưu Gia Minh lại đợi thêm một lúc, toàn bộ món ăn mới lên bàn.
Dịch Gia Đống gọi mọi người tới ăn cơm, gần hai mươi người, cũng không thể xếp ghế ngồi được, cũng may Dịch Gia Đống đã có sự chuẩn bị, bày từng cái ghế nhựa tròn nhỏ ra, bầu không khí như ăn quán vỉa hè lập tức đã có.
Lưu Gia Minh vốn tích cực ăn thịt uống canh nhất, lúc này cũng không lập tức ngồi vào bàn.
Gia Như kéo em trai kết thúc trò chơi, sau khi ngồi xuống không nhịn được mà quay đầu hỏi: “Mọi người mau ngồi xuống đi.”
Cô ta vừa dứt lời, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt, Gia Như sợ kêu oái một tiếng.
Ngay sau đó, trong cửa phòng bếp sáng ánh nến, Dịch Gia Di bưng một cái bánh gato đi vào phòng khách. Một đám thám tử bình thường thích giả ngầu, giả hung dữ nhất đều vứt bỏ hình tượng, cất giọng ồm ồm lại cứng ngắc hát chúc mừng sinh nhật.
Tuy rằng mọi người tự có tiết tấu của riêng mình nhưng mang theo tâm trạng hào hứng và vui vẻ đồng thanh hát vẫn tạo ra một loại mỹ cảm của dàn hợp xướng.
Gia Như trừng to mắt với vẻ khó tin, lặng lẽ đếm số nến trên cái bánh gato, mười sáu, là tuổi của mình!
Đột nhiên nghĩ đến hình như hôm nay là sinh nhật của cô ta, ôi, khoảng thời gian này chỉ mải vui vẻ chuyển nhà mà quên mất.
Dịch Gia Di đặt cái bánh ngọt lên bàn, sau khi bài hát chúc mừng sinh nhật của mọi người kết thúc, Dịch Gia Đống dẫn đầu, mọi người đồng thanh hô: “Chúc Gia Như sinh nhật vui vẻ.”
Người xung quanh đều đưa quà tới, hóa ra là bất ngờ đã sớm chuẩn bị từ trước rồi.
Tuy rằng các thành viên tổ A tạm thời bị bắt tới không chuẩn bị từ trước, nhưng cũng nói lời chúc phúc.
Cô gái nhỏ đột nhiên được rất nhiều nuông chiều.
Gia Như vừa rồi còn nói mình là người lớn, khóc rất mất mặt cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt.
Không có cách nào, quá muốn khóc, Gia Như không nhịn được.
Cô ta ôm quà, thút tha thút thít đặt lên sô pha rồi lại quay về cầu nguyện, thổi nến.
Đèn lại mở sáng, Lưu Gia Minh hoan hô ngồi vào chỗ, tốt quá rồi, cuối cùng có thể ăn thoải mái rồi.