Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 396 - Chương 396 - Xin Lỗi Ông Bác Nhé 1

Chương 396 - Xin lỗi ông bác nhé 1
Chương 396 - Xin lỗi ông bác nhé 1

Chương 396: Xin lỗi ông bác nhé 1

Anh lau thông tin thừa trên bảng trắng đi, sau khi sắp xếp lại manh mối, các thám tử chạy ra ngoài làm việc cũng lục tục trở về.

Tam Phúc và Gary ngoại trừ mang về một thân không khí lạnh ra thì vẫn không có thu hoạch mang tính đột phá nào, có tìm được một vài nhân chứng nói đã nhìn thấy nạn nhân ngồi xe nhưng thông tin liên quan đến việc xác định thời gian nạn nhân lên xe và địa điểm lên xe thì vẫn chẳng có sự trợ giúp nào.

Lưu Gia Minh vẫn chưa tìm được thông tin người mất tích có liên quan đến nạn nhân, cuộc gọi báo mất tích mới tới trung tâm báo án hôm nay cũng không liên quan đến nạn nhân.

Chú Cửu đã trao đổi xong với bộ phận quan hệ công chúng ngày mai sẽ đăng báo tìm người, chụp vài bức ảnh về nạn nhân, để phòng ngừa công dân không thoải mái mà ảnh chụp đã đặc biệt che mắt nạn nhân đi.

Các thông tin liên quan đến chiều cao, quần áo của của nạn nhân đều được miêu tả chi tiết.

Có thể xác định thân phận của nạn nhân hay không chỉ có thể đợi ngày mai.

Dịch Gia Di cuối cùng cũng xác định được vật chứa trong dạ dày của nạn nhân, đều là mấy món ăn, rượu, thực phẩm đã nấu chín quen thuộc mua được ở cửa hàng tiện lợi… cũng là thịt heo quay có thể mua được tại hầu hết các con phố ở Hương Giang.

Không phát hiện được nguyên liệu nấu ăn và gia vị đặc biệt gì, phạm vi rộng đến mức hoàn toàn không biết đường nào mà lần.

Mọi người tập trung lại cùng nhau nói về vụ án, sau khi động não một lúc lại tan làm, ai về nhà nấy, ai đi tìm mẹ của người nấy.

Sáng ngày hôm sau, Phương Trấn Nhạc đổi cho chú Cửu và Dịch Gia Di đi ngồi xe buýt tìm manh mối, sau hôm nay là qua bảy mươi hai giờ hoàng kim, cho dù từng có nhân chứng nhưng cùng với thời gian chuyển dời, mấy nhân chứng này cũng sẽ quên việc, quên chi tiết, xác suất tiếp tục phỏng vấn sẽ giảm xuống rất nhiều.

Nếu hôm nay không tìm được nhân chứng và manh mối mới, vậy ngày mai chắc hẳn cũng không cần thiết phải ngồi xe buýt tới từng trạm tìm manh mối nữa.

Dịch Gia Di đặc biệt mặc áo dày, quấn khăn quàng cổ, bọc kín kẽ rồi mới ra ngoài.

Công việc đi phỏng vấn rất buồn tẻ, lợi nhuận và cái giá phải trả hoàn toàn không tương đương với nhau, lại còn phải cưỡng chế kiềm chế cảm giác mất mát mà tiếp tục làm việc.

Thể chất oán trách của chú Cửu bùng phát đến đỉnh điểm, khi thì than thở thời tiết quá kém, khi thì oán trách xe buýt lúc quành đi tốc độ quá nhanh khiến ông ta có cảm giác như xe buýt hai tầng sắp lật, lòng phát hoàng lên được.

Sau một tiếng, ông ta mua trà sữa bên quầy đứng, uống đầy một bụng nước nóng lại oán trách khẩu vị không bằng Dịch Ký, sau đó lại chê xe buýt hai tầng quá mức lắc lư, khiến ông ta say xe muốn nôn.

Buổi trưa về đến cục cảnh sát vẫn là cục diện bế tắc.

Buổi chiều đổi thành Phương Trấn Nhạc và Lưu Gia Minh ngồi xe buýt, gần đến tối, trung tâm báo án cuối cùng cũng nhận được một cuộc gọi sau khi đọc báo cảm thấy rất giống đồng nghiệp của mình.

Dịch Gia Di hào hứng gọi lại, mời đối phương tới cục cảnh sát nhận người.

Sau khi đối phương nhìn thấy thi thể, cuối cùng cũng xác định được thân phận của nạn nhân.

Lưu Đại Hồng, ba mươi bảy tuổi, đã ly dị, không có con, dựa vào nghề lái xe hàng lớn kiếm sống, xe là của bản thân anh ta, thường sẽ tới điểm vận chuyển hàng hóa nhận đơn, hoặc tự mình liên hệ làm ăn vận chuyển, thu nhập rất không tồi.

Cha mẹ đều đã qua đời, quê nhà ở Thiên Thủy Vi nhưng cũng không có họ hàng gần gì.

Các tài xế lái xe tải nếu làm việc sẽ đến điểm vận chuyển hàng hóa báo danh, nếu không tới có khả năng là đã nhận việc vận chuyển hàng riêng, hoặc là đang trên đường vận chuyển đơn lần trước, cũng không phải ngày nào cũng tới điểm vận chuyển hàng báo danh.

Cũng may vị đồng nghiệp này của Lưu Đại Hồng có đọc báo, lại vừa vặn nhận ra Lưu Đại Hồng, bằng không thật sự không biết đến khi nào điểm vận chuyển hàng hóa mới phát hiện ra bọn họ thiếu mất một bên hợp tác… mãi mãi không phát hiện ra cũng không phải không có khả năng.

“Vợ trước của Lưu Đại Hồng không có khả năng không nhận ra anh ta chứ?” Gary cầm tờ báo, quay đầu hỏi Dịch Gia Di: “Trung tâm báo án không nhận được cuộc gọi từ vợ cũ của anh ta sao?”

“Có lẽ là sau khi ly hôn không muốn liên lạc với người này nữa cho nên nhận ra cũng không gọi điện báo án chăng.” Dịch Gia Di giải thích.

Bình Luận (0)
Comment