Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 406 - Chương 406 - Vất Vả Rồi

Chương 406 - Vất vả rồi
Chương 406 - Vất vả rồi

Chương 406: Vất vả rồi

“Cảm ơn bác.” Dịch Gia Di mời ông bác quản lý ký tên lên khẩu cung.

“Có phải tôi đã giúp được rồi không?” Ông bác từ đầu đến cuối vẫn nhớ lời cầu cứu của nữ quỷ trong điện thoại.

“Có chứ, giúp được rất nhiều đấy ạ.” Dịch Gia Di gật đầu, sau khi xác nhận xong lại vòng về hiện trường gây án tìm Phương Trấn Nhạc.

Ông bác quản lý nở nụ cười, may mắn mình cũng coi như không phụ sự ủy thác của nữ quỷ, sau khi ngồi lên cái ghế nhỏ của mình, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.

Vừa rồi nữ cảnh sát đó nói chữ “giúp” thì phải? Giọng điệu đó…

Ông bác lại ngồi ngây người một lúc rồi chợt cười khẽ một tiếng, thật đúng là nghĩ ngợi lung tung, thần hồn nát thần tính.

Ông ta xua tay, mở tivi, tiếp tục xem thời sự.

Manh mối mới, đột phá mới, cuối cùng cũng đã giải cứu các thám tử tổ B lênh đênh chìm nổi trong vô số manh mối.

Toàn bộ những chuyến viếng thăm phỏng vấn như cái động không đáy trước đó đều bị hủy bỏ, mọi người lại bơi khỏi địa ngục về với nhân gian.

Lại trải qua một ngày thu thập manh mối, đến ngày thứ năm, cuối cùng thì vụ án thi thể ngồi cũng thuận lợi đi về phía kết án.

Lấy được báo cáo mới nhất của bộ phận pháp y, Dịch Gia Di nghiêm túc nói một tiếng “vất vả rồi” với toàn bộ pháp y.

Hứa Quân Hào gỡ găng tay, mũ chụp, vuốt mái tóc dài, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cũng may phát hiện ra thi thể sớm, bằng không đợi khô rồi, thối rồi mới phát hiện ra, muốn xác nhận thời gian tử vong cũng khó, muốn gộp án với vụ án thi thể ngồi cũng khó nốt.”

“Hơn nữa nếu thật sự đợi người khác ngửi thấy mùi thối mới phát hiện ra thi thể vậy lúc chúng ta giải phẫu cũng khổ rồi.” Pháp y Davis cũng gỡ khẩu trang, cười bảo: “Tuy lý do báo án của ông bác đó rất kỳ lạ nhưng cũng may ông ta khá nhanh nhạy, phát hiện ra ông Phương và bà Phương rất lâu rồi chưa xuất hiện, cảm thấy kỳ lạ nên mới báo án.”

“Đúng vậy, bằng không thật sự để lâu rồi, ai biết vụ án thi thể ngồi và vụ án diệt môn sẽ phát triển theo chiều hướng nào chứ.” Hứa Quân Hào dựa người lên bàn, cầm cốc nước của mình sau đó uống một hớp, lại thở dài: “Rất nhiều thám tử già thẳng đến khi nghỉ hưu, trong lòng vẫn chứa mấy gút mắc, đều là những vụ án tồn đọng canh cánh trong lòng, có người dường như chỉ thiếu một manh mối thôi nhưng có làm thế nào cũng không tìm được. Có người thì sao, dường như muốn bắt được phương hướng mới nhưng linh cảm đột phá đó mãi cũng không xuất hiện, hoặc là nếu khoa học càng tiến bộ hơn, tất cả mọi người đều có một kho DNA, hoặc là toàn bộ người có tiền án đều có kho DNA, nói không chừng có thể đối chiếu ngay, nhưng cứ cố tình chúng ta không có…”

Dịch Gia Di ôm báo cáo và nghe bọn họ nói chuyện, cô chêm lời vào: “Sẽ tốt lên thôi, kho DNA sẽ có… hy vọng gút mắc của các thám tử xưa đều có thể được giải hết.”

“Đúng, chú Cửu của tổ B các cô cũng sắp nghỉ hưu rồi nhỉ?” Đột nhiên Davis mở miệng.

“Sao lại nhắc tới chú Cửu, chú ấy không có gút mắc đâu.” Dịch Gia Di cười hì hì, vẫy tay lại cảm ơn lần nữa, sau đó bước ra khỏi bộ phận pháp y, quay người đi đến bộ phận giám định lấy tài liệu.

Trong bộ phận pháp y, Davis ném đôi găng tay một lần dùng vào trong thùng rác, đột nhiên hỏi sir Hứa: “Trên tivi, truyền thông có phát sóng màn phỏng vấn ông bác báo án đó, ông ta thật sự vẫn luôn kiên trì nói có nữ quỷ gọi điện cầu cứu ông ta. Anh nói xem có khả năng không… Dù sao tôi cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho dù bà Phương và ông Phương đã rất lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng chỉ cần không ngửi thấy mùi thối, không có bằng chứng xác thực vậy làm sao lại khẳng định được là có người chết như vậy?

Ví dụ như không muốn trả tiền thuê nhà, hai vợ chồng cùng nhau chạy mất.

Hoặc là về quê giải sầu, hoặc là đi du lịch, có thể có rất nhiều suy đoán cơ mà.

Huống chi, ai sẽ để ý đến người khác như vậy chứ? Ông Phương, bà Phương gì đó cho dù một năm không gặp cũng có ai sẽ quan tâm bọn họ đi đâu?”

“Vậy cũng không có khả năng là quỷ gọi điện cầu cứu được, chúng ta làm pháp y phải tin vào khoa học!” Hứa Quân Hào liếc mắt nhìn Davis với vẻ kinh thường, người giải phẫu thi thể mỗi ngày làm sao dám mê tín.

“Ngược lại tôi cảm thấy có quỷ đó, chỉ là cảm giác… vận mệnh không có cách nào lường trước được, thật sự kỳ diệu.” Davis nở nụ cười.

“Làm việc đi, đã làm xong báo cáo của tổ C chưa?” Sir Hứa vỗ lên vai Davis, thúc giục.

“Giờ làm ngay đây sir!”

Bình Luận (0)
Comment