Chương 410: Bát canh và chuyện ma 4
“Anh Nhạc, lại phá một vụ án nữa rồi, liệu tháng này chúng ta có cơ hội lấy lì xì tiên phong không?” Dịch Gia Di vừa mong chờ vừa nghĩ, tối nay không cần chạy ra ngoài gọi điện nữa, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc.
“Rất có khả năng.” Phương Trấn Nhạc thu tầm mắt về: “Hơn nữa sẽ ghi lại trên hồ sơ, phá án nhanh, hiệu suất phá án cao, mỗi người đều được chút hoa hồng.”
“Thật tốt…” Dịch Gia Di che miệng, ngáp một cái.
Cơm no rượu say, cơn buồn ngủ lại kéo tới, tối nay nhất định phải ngủ một giấc thật đã mới được.
…
Một bữa thiết yến này bòn rút ví tiền của sir Du khiến nó gầy rộc cả đi.
Khi bước ra khỏi cửa tiệm Vua Canh Rắn, sir Du lớn tiếng ồn ào, chỉ lên trời thề rằng sau này tuyệt đối không mời mấy cái động không đáy tổ B đó ăn cơm nữa.
Du Triệu Hoa vừa ra sức thề thốt vừa quành đến bãi đỗ xe phía xa.
Vua Canh Rắn cách Dịch Ký chỉ vài bước chân, lần này Phương Trấn Nhạc không cần tiễn Dịch Gia Di về nhà nữa, chỉ dẫn mấy người Lưu Gia Minh đi.
Chú Cửu vì tiết kiệm phí đỗ xe nên đã đỗ con xe nhỏ ở trong cái ngõ đằng xa, ông ta lau miệng, chào tạm biệt đám người Phương Trấn Nhạc.
“Lên đường cẩn thận.” Phương Trấn Nhạc tạm biệt chú Cửu, sau khi vẫy tay đi về phía chỗ đỗ xe ở một bên khác.
Mấy người Lưu Gia Minh đi theo Phương Trấn Nhạc, vừa đi còn vừa hồi tưởng lại vị ngon của canh rắn. Sau khi Dịch Gia Di tạm biệt mọi người cũng vòng về Dịch Ký, nhận lấy cái ghế mà Gia Như đang bê, giúp kết thúc công việc, dọn dẹp cửa hàng.
Trong cái ngõ phía xa, chú Cửu lẻ loi một mình chui ra khỏi ánh đèn neon, sau khi lấy một cái kẹo cao su từ trong hộp thuốc ra, ông ta bóc vỏ, vo tròn rồi ném vào trong rãnh thoát nước.
Bỏ cái kẹo cao su vào trong miệng, vừa nhai vừa thì thầm oán trách nó không ngon bằng thuốc lá.
Lại vòng một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe nhỏ của mình.
Cùng lúc đó còn có một bóng người khác đi tới từ con ngõ đối diện, vừa đi vừa nghiêng đầu châm điếu thuốc đang ngậm, cái bóng gầy không nhìn rõ gương mặt đi liêu xiêu lảo đảo, vai trái cao, vai phải thấp, chân đi “chữ bát” ngang ngược, hống hách, tư thế đi đường còn chi tiết hơn mấy tên du côn tiêu chuẩn…
Đột nhiên chú Cửu dừng bước chân, trừng mắt nhìn tư thế đi đường của người đó.
Biên độ phập phồng của lồng ngực ông ta dần thay đổi, phì một tiếng nhổ cái kẹo cao su đi, người đó châm xong điếu thuốc, trong nháy mắt xoay cái bật lửa giữa các ngón tay một cái rồi nhét vào trong túi quần, chú Cửu đột nhiên đi về phía người đó.
Ánh sáng bên ngoài hắt vào đây loang lổ nhiều màu, thi thoảng còn chiếu sáng gương mặt của chú Cửu.
Cho dù bây giờ đã có tuổi nhưng bộ dáng của một thám tử dũng mãnh trước kia vẫn còn ẩn hiện…
…
Liên quan đến khẩu cung của ông bác quản lý tòa 6 Phúc Ái Thôn, nếu các thám tử đã nhận định ông ta vì phát hiện ra hai vợ chồng họ Phương rất lâu rồi chưa ra khỏi nhà mới báo cảnh sát, vậy cuộc điện thoại nửa đêm trong khẩu cung cũng biến thành lời nói vô căn cứ.
Án thi thể ngồi và án diệt môn đã tái hiện lại tình tiết vụ án hoàn chỉnh, có thể kết án hoàn hảo, sau này chắc hẳn sẽ không còn người nào quan tâm đến chấp niệm của ông bác đối với quỷ gọi điện nữa, đại khái chỉ là ông bác nhàn nhã vì khát cầu sự chú ý mà la lối với xã hội mà thôi.
Nhưng Phương Trấn Nhạc không phải người sẽ bị một vài thông tin “không quan trọng” làm cho hồ đồ, anh mời bạn ở bộ phận công nghệ truyền thông giúp đỡ, điều tra số điện thoại đã gọi tới số máy của quầy quản lý trong khoảng thời gian mà ông bác quản lý nhà tòa 6 Phúc Ái Thôn đã nói.
Hóa ra cuộc gọi nửa đêm như vậy thật sự tồn tại, nó tới từ bốt điện thoại công cộng gần giao lộ đường Quế Lâm và đường Cơ Long, Thâm Thủy Phụ, và bốt điện thoại gần giao lộ đường Hoa Viên và đường Tây Prince Edward.
Cách Phúc Ái Thôn lần lượt khoảng tám trăm mét và một nghìn sáu trăm mét…
Phương Trấn Nhạc dừng xe ở bên đường, đi đến giao lộ đường Hoa Viên và đường Tây Prince Edward, tìm được cái bốt điện thoại đã gọi điện trong số đó rồi đi quanh một vòng.
Gió đêm rất lạnh, anh kéo khóa áo khoác đến tận cổ, dựng cổ áo bao kín cằm mới cảm thấy hài lòng.
Gần bốt điện thoại cũng không nhìn thấy manh mối gì cả, một bốt điện thoại được xây ở Thâm Thủy Phụ như vậy, cho dù từng để lại bằng chứng như dấu vân tay nhưng bây giờ chỉ sợ cũng đã bị che phủ rồi.
Anh ngẩng đầu lên, hít một hơi không khí mát lạnh đêm khuya, lòng nghĩ: Đại khái sắp đến mùa mặc áo khoác nỉ rồi, lạnh thật…
…