Chương 411: Tin người chết 1
Bốn người nhà họ Dịch cùng nhau đóng cửa hàng và về nhà mới, băng qua đường xe chạy đến đường dành cho người đi bộ, có một lan can nhỏ quá đầu gối.
Mọi người đều vòng qua lan can nhỏ đi được vài mét mới phát hiện ra chị cả Dịch Gia Di không đi theo.
Ba anh em vừa quay đầu chỉ thấy Dịch Gia Di đang lùi lại vài bước chạy lấy đà, sau đó nhanh chóng nhảy qua lan can.
Sau khi thành công nhảy qua lại lùi lại chạy lấy đà nhảy về.
“Chị cả, chị làm gì thế?” Gia Như nhìn chị cả thân thủ nhanh nhẹn, muốn tặng cô hai chữ: Nghịch ngợm.
“Nhảy vượt rào đó, là kỹ năng cần thiết của thám tử, nhàn rỗi nên luyện tập một chút.” Dịch Gia Di lại nhảy hai lần qua lại, Gia Tuấn và Gia Như cũng gia nhập vào đội ngũ nhảy vượt rào.
Chiều cao của Tiểu Gia Tuấn có hạn, khi nhảy không dứt khoát nên rất không phục.
Tuy rằng Gia Như là một cô gái nhỏ nhưng thần kinh vận động lại rất không tồi, nhảy mấy lần với chị cả, động tác cũng nhanh nhẹn hơn.
Lan can sắt giống như vậy có thể thấy ở bất cứ đâu tại Hương Giang, lan can ngăn cầu thang lên xuống, lan can ngăn lối đi hai bên trái phải của con đường, lan can ngăn làn người đi bộ với đường xe chạy, đại khái đều là như thế.
Cao đến đầu gối, làm bằng sắt, cố định trên đường bê tông hoặc bậc bê tông, chống người đẩy nhẹ một cái cũng có thể nhảy qua, ngay cả thiếu nam thiếu nữ như Gia Tuấn và Gia Như cũng có thể nhảy qua, tuyệt đối không nguy hiểm.
“Em cũng có thể làm thám tử rồi.” Sau khi Gia Như hoàn thành lượt nhảy hoàn hảo một lần, giơ cao cánh tay, giống vận động viên thể thao ở sân thi đấu Olympics hoàn thành phần thi một cách hoàn mỹ và ra hiệu với mọi người.
“Đây chỉ là một kỹ năng cần thiết của việc làm thám tử thôi, những cái khác vẫn cần như leo tường, nhảy qua cửa sổ, nhảy xuống biển đuổi theo và bắt người trong biển, còn có theo dõi bí mật gì đó nữa…” Dịch Gia Di thuộc như lòng bàn tay.
“Chị cả, nghe qua không giống việc người tốt làm đâu.” Gia Như nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ha ha ha…” Dịch Gia Đống dựa tường xem náo nhiệt cũng buồn cười.
Ba chị em lại chơi một lúc, cuối cùng bình chọn thứ hạng, Dịch Gia Di không thể nghi ngờ gì xếp hạng nhất, Gia Tuấn chân ngắn nhận huy chương đồng.
“Các chị bắt nạt bạn nhỏ!” Gia Tuấn kháng nghị: “Đợi em lớn rồi, cao hơn các chị có thể xếp hạng nhất.”
“Vẫn bị bắt nạt thêm mấy năm nữa, bạn nhỏ ạ.” Dịch Gia Đống ấn bàn tay to lên đầu cậu bé, quay người dẫn các em về nhà.
Gia Như cũng học bộ dáng của anh cả, đi đến sau lưng Gia Tuấn, xòe bàn tay toa xoa đầu em trai.
“Không được phép xoa đầu em.” Gia Tuấn giơ cao hai nắm đấm lên phản kháng.
Dịch Gia Di đi cuối cùng, nhìn em trai em gái cười đùa không ngừng mà cũng nở nụ cười theo.
Muốn học theo đi đường thoải mái vui vẻ của nhân vật trong phim hoạt hình, đặt hai cánh tay ra sau đầu, cơ thể ngửa ra sau sải bước tiến lên, lại phát hiện ra đi đường như thế không thoải mái một chút nào.
Còn ảo tưởng sức mạnh giống nam sinh đi qua đi lại ném bóng vào rổ, cô không nhịn được mà cười mình đột nhiên suy nghĩ kỳ cục, vội buông hai tay xuống, kéo thẳng người đi đường bình thường.
Gió thu thổi qua, mái tóc ngắn vén lên, đột nhiên Dịch Gia Di muốn mặc váy quá.
Đợi qua hai ngày nữa được nghỉ, cô sẽ mặc váy dài đi mua quần áo mùa thu.
Thật tốt, đổi mùa chính là một lý do hợp lý để đi mua sắm, hơn nữa lấy được tiền thưởng truy nã vua cướp, đến khi đó có thể tha hồ mà mua, có thể mua áo gile nhỏ cho em trai, phối với áo len xinh đẹp, áo sơ mi và cà vạt nhỏ, ăn mặc như vậy chắc chắn rất đẹp trai.
Còn có thể mua áo sơ mi lót lông vừa đẹp vừa thoải mái cho anh cả, anh trai thích đồ chịu bẩn được, vậy thì mua màu xám và màu đen, mặc vào nhất định sẽ rất tiêu sái.
Gia Như thì sao, mua váy xếp lý dáng dài, phối với giày da nhỏ Mary Jane màu đen và tất màu trắng, lại kết hợp với áo len màu trắng và áo gile len kẻ caro, lại thắt thêm cái nơ bướm vào, nhất định sẽ đẹp như búp bê.
Ừm, thuận tiện còn có thể chăm chút cho anh đẹp trai da trắng Tôn Tân và thiếu niên nhỏ Đinh Bảo Thụ một chút.
Ha ha, cứ như thế, chẳng phải Dịch Ký bọn họ sẽ trở thành quán ăn mỹ nam, mỹ nữ hay sao, không biết có ảnh hưởng tới doanh thu không.
Mang theo nụ cười kỳ quặc, một nhà bốn người xuyên qua ngõ nhỏ đi vào khu cộng đồng Vườn hoa Vĩnh Phát, giẫm lên con đường bộ lát đá bằng phẳng, Gia Tuấn lại phát hiện ra một con mèo hoang nhỏ, miệng còn kêu “meo meo” đuổi theo một đoạn đường, đôi giày da nhỏ giẫm ra những tiếng lạo xạo trên con đường lát đá.