Chương 412: Tin người chết 2
Cùng với tiếng nói chuyện của anh cả và Gai Như đang tấu ra âm luật hạnh phúc nhất trên đời.
Nếu như Bb-call bên hông không đột nhiên vang chói tai thì toàn bộ mọi thứ tối nay vốn tươi đẹp biết bao nhiêu.
…
Sau khi tạm biệt Phương Trấn Nhạc, Tam Phúc đi vào khu cộng đồng nhà mình.
Ngay khi đứng dưới tòa nhà và ngẩng đầu lên, cửa sổ đại diện cho nhà anh ta tối đen như mực, bị những khung vuông nhỏ tỏa ánh vàng ấm áp khác bao quanh trông có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Anh ta giậm hai bước tại chỗ, dứt khoát quành ra khỏi tiểu khu đi chạy bộ.
Một vòng, hai vòng, chạy thẳng hơn một cây số, đã vượt qua cả khoảng cách từ Dịch Ký đến nhà anh ta mới dừng bước chân từ tốc độ nhanh biến thành tản bộ.
Nếu để Phương Trấn Nhạc biết, chắc chắn sẽ hối hận vì đã lái xe tiễn Tam Phúc về, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí xăng xe: Cậu có nhu cầu chạy bộ thì nói sớm đi chứ, trực tiếp chạy từ Dịch Ký về nhà không tốt hay sao? Lãng phí tiền xăng của cha cậu.
Nghĩ đến phản ứng có khả năng xảy ra của anh Nhạc, Tam Phúc chợt nở nụ cười, kéo áo khoác ngoài ra đón gió để giảm nhiệt độ cơ thể sau khi chạy bộ rồi mới vòng về tòa nhà của mình.
Nhưng mới vòng lại được hai bước, Bb-call bên hông lại vang lên.
Anh ta buông bàn tay đang quạt gió bên ngoài áo khoác xuống gỡ máy nhắn tin ra nhấn mở, sau đó đi tới dưới ánh đèn đường đọc: [Ngõ cầu thang cạnh đầu đường Thạch Giáp Vĩ, Thâm Thủy Phụ, đường Đại Nam, một người chết, Lâm Vượng Cửu…]
Đột nhiên con ngươi của Tam Phúc co rút, vừa đọc con chữ thông báo có hạn trên Bb-call, vừa đón gió đêm lại chạy đi.
Mồ hôi trên người còn chưa khô, vừa chạy đã bị gió lạnh thổi qua, Tam Phúc bất giác rùng mình một cái, nhưng cái lạnh này không chỉ không khiến anh ta dừng chân mà ngược lại chạy còn nhanh hơn.
Trên đường không bắt được xe, Tam Phúc chỉ đành chạy như điên suốt một đường, khi đến Thâm Thủy Phụ đã là gần hai mươi phút sau.
Phía trước và phía sau ngõ cầu thang kéo dài xuống dưới đã sớm bị dây cảnh báo vây quanh, một chiếc xe cảnh sát tắt còi, chỉ để lại ánh đèn màu đỏ lập lòe quay quanh.
Tam Phúc bổ nhào lên xe cảnh sát, một tay chống lên thành xe, một tay ôm ngực mình, khi thở hổn hển, đôi mắt còn đang nhanh chóng tìm kiếm, trông thấy chú Cửu ngồi trên cầu thang thì trợn tròn mắt, sau đó mới đột nhiên thở ra một hơi, nhắm mắt nhíu mày, chậm rãi thả trái tim về bụng.
Ngay khi nhìn thấy Dịch Gia Di đẩy dây cảnh báo đi đến bên cạnh xe cảnh sát lấy chai nước suối, Tam Phúc thở hồng hộc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai chết?”
Dịch Gia Di đối diện với Tam Phúc vài giây với vẻ mặt nặng nề rồi mới thấp giọng đáp: “Tế Minh.”
“?” Tam Phúc trừng mắt nhìn với vẻ khó tin.
Những người quen biết chú Cửu, không có ai là không biết Tế Minh.
Người từng trực tiếp khiến chú Cửu bị giáng chức, hại người cộng tác của chú Cửu không thể lại làm một thám tử tuyến một.
Tế Minh vẫn luôn là gút mắc chôn sâu trong đáy lòng chú Cửu, mọi người đều cho rằng ông ta đã chết từ lâu rồi…
Sao lại là Tế Minh?
Đợi đã, Tam Phúc hơi híp mắt, nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn chú Cửu đang ngồi gục đầu trên bậc thang phía xa, sau lại liếc mắt nhìn đám người pháp y sir Hứa vây quanh thi thể ngã bên lan can bậc thang…
Anh ta trợn mắt nhíu mày, thì thào bảo: “Tế Minh chết rồi? Vậy… hung thủ là ai?”
Dịch Gia Di cầm hai chai nước suối trong tay, định đi vào trong dây cảnh báo trở về hiện trường hung án, nghe thấy câu hỏi này của Tam Phúc mới dừng chân quay đầu lại.
Ánh sáng lạnh lẽo của trăng lưỡi liềm rải xuống và ánh sáng vàng cực có lực xuyên thấu của đèn đường hòa vào nhau chiếu tới, khiến gương mặt của Dịch Gia Di trở nên rõ ràng giữa ranh giới sáng và tối, vì thế, ngũ quan của cô cảnh sát trông có vẻ càng nổi lên, nét mặt khi nhíu mày nhìn chằm chằm cũng càng nghiêm túc hơn.
Tam Phúc hé môi, đột nhiên lại không hỏi ra được, cuối cùng chỉ đành hít thở sâu một lần, cũng vớ lấy một chai nước suối, sải bước đi theo sau Dịch Gia Di.
Anh ta vén dây cảnh báo lên, cúi người chui vào, đi thẳng vào hiện trường hung án.