Chương 415: Miêu tả vụ án này 3
Anh Đại Quang Minh gãi đầu, đáp với vẻ hơi chần chừ: “Chỗ nạn nhân ngã có dấu chân của chú Cửu, tạm thời chỉ có thể nói từ mức độ rõ ràng của dấu chân cũng không giống dấu chân để lại khi dùng sức người đẩy.”
Anh ta nói xong còn làm ra một động tác đẩy người, chỉ vào hai chân mình và nói: “Nếu tôi dùng sức đẩy người, lòng bàn chân và gót chân đều sẽ vô cùng có hình dạng, bây giờ không tìm được dấu chân như thế của chú Cửu, nhưng chú Cửu là một thám tử, nếu khi lên tòa có người chỉ ra chú Cửu có khả năng hiểu rõ khoa học dấu chân ở phương diện kiểm tra dấu vết, cố tình xóa dấu chân như thế đi và để lại dấu chân bình thường…”
“Vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc lại vỗ lên vai anh Đại Quang Minh, lúc này quay đầu nói với mấy người Dịch Gia Di: “Về cục cảnh sát.”
“Yes, sir.”
Sau khi đáp lời, Dịch Gia Di dẫn Lưu Gia Minh đi mời ba nhân chứng cùng về cục cảnh sát lấy lời khai.
Chú Cửu vì là người bị tình nghi duy nhất không thể không đeo còng tay, ngồi trong xe cảnh sát cùng theo về cục.
Các phóng viên nghe tin chạy tới nơi mở đèn flash, tách tách tách giành góc độ chụp trộm, Phương Trấn Nhạc lấy một cái mũ từ trong xe Jeep của mình ra, chụp lên đầu chú Cửu sau đó vỗ lên vai ông ta, không nói tiếng nào lái xe đi.
Vài chiếc xe lao vút về cục cảnh sát, bộ phận quan hệ công chúng cũng tạm thời bị gọi từ nhà đến cục cảnh sát để ứng phó với các truyền thông nghe tin chạy đến…
Tâm trạng của mọi người nặng nề, chỉ có các phóng viên là ở trong thời khắc sắp mơ màng đi vào giấc ngủ này hai mắt mới trở nên sáng ngời mà thôi thôi.
Tiêu đề [Một thám tử vô cớ đuổi bắt một công dân bình thường khiến người ta ngã chết] như vậy dường như khiến toàn bộ ký giả đều hưng phấn hẳn lên.
…
Bốn căn phòng thẩm vấn đầy người ngồi, ngay cả madam Khưu Tố San cũng tham gia.
Trong phòng thẩm vấn số một chỉ có ba người, hai cánh tay của chú Cửu đặt lên bàn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, có lẽ là đang ngẩn người.
Lưu Gia Minh đặt sổ ghi chép trước mặt, bên trên đã ghi lại đầy các câu hỏi và câu trả lời.
Khưu Tố San mím môi, thi thoảng lại hé miệng nhẹ tiếng thở dài.
Lại qua một lúc, chú Cửu ngồi đến mỏi lưng, tuy rằng vết thương trên chân đã được pháp y Hứa giúp xử lý qua nhưng vẫn đau nhức liên hồi, khiến cho thần kinh ở thái dương ông ta giật vài cái, trước đó khi đuổi bắt còn cố cắn răng, nhịn một hơi như vậy, chỉ nghĩ cho dù chết cũng phải đuổi kịp Tế Minh.
Khi ấy thật sự không cảm thấy có bất cứ chỗ nào đau đớn, nhưng bây giờ cơ bắp, xương cốt cả người đều đang đau, có chỗ thì nhức nhối, có chỗ thì xót, thật sự khó chịu.
Ông ta thơ dài một hơi, chợt nhếch khóe miệng lên, như cười như không nghĩ: Ít nhất thì mình vẫn chưa chết.
“Chú Cửu.” Đột nhiên Khưu Tố San mở miệng.
Lúc này, Lâm Vượng Cửu mới lấy lại bình tĩnh, nâng mắt nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt tối tăm không rõ của Khưu Tố San, ông ta cười khổ: “Madam, còn có câu hỏi gì, cô cứ hỏi đi.”
“Chú thật sự không đẩy ông ta, cũng chưa từng đánh ông ta đúng không?” Khưu Tố San có hơi khó mở miệng, đối diện với một thám tử vẫn luôn làm việc chung lại phải mở miệng chất vấn, dù là ai cũng sẽ khó chịu thôi.
Người khó chịu nhất đương nhiên chính là bản thân chú Cửu, ông ta liếc mắt nhìn đi, nở nụ cười không rõ ý tứ, khóe môi cong lên lại đột nhiên hạ xuống, lắc nhẹ đầu, miệng mập máy một lúc rồi mới đối diện với ánh mắt của Khưu Tố San, đáp: “Không đánh, cũng không đẩy.”
Đối diện tầm nhìn với Khưu Tố San vài giây, ông ta nói tiếp: “Là tự cậu ta nhảy xuống lan can, không nhảy qua được mới ngã xuống chết. Cậu ta ngã rất thảm, cứ lăn xuống như vậy, giống như một cục thịt chết đập mạnh xuống đất… tìm người cả nửa đời người rồi chết như vậy, ha.”
“…” Khưu Tố San không đáp lời.
Lan can sắt cao một mét, cho dù là trẻ con khoảng mười tuổi cũng có thể dễ dàng nhảy qua.
Không có người nào sẽ vì không nhảy qua được mà ngã chết, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
“Trên đường đuổi theo, ông ta có ngã lần nào không?” Khưu Tố San lại mở miệng.
“Không, ngược lại tôi có ngã một lần.” Chú Cửu duỗi tay nắm đùi mình, đầu ngón tay bất cẩn chạm vào vết thương đau đến nhe răng, muốn mở miệng oán trách vài câu lại ý thức được đây không phải thời điểm và hoàn cảnh có thể oán trách, chỉ đành lặng lẽ ngậm miệng, cúi mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt.