Chương 417: Cửa ải khó khăn của chú Cửu 2
Dịch Gia Di nhìn thẳng vào bóng lưng của Triệu Chí Thành, đợi đối phương vòng ra khỏi cục cảnh sát, cô mới nghiến răng nói: “Sớm muộn gì cũng khiến anh phải nói thật.”
“Ý cô là Triệu Chí Thành không nói thật?” Gary quay đầu hỏi Dịch Gia Di.
“Chú Cửu không hề đẩy Tế Minh.” Dịch Gia Di nhẹ giọng nói xong lại vòng về văn phòng tổ B.
Cô đặt khẩu cung lên bàn, đi qua lau sạch bảng trắng, vừa vặn Phương Trấn Nhạc cũng trở về.
“Thế nào rồi?” Anh liếc mắt nhìn khẩu cung đặt trên bàn, quay đầu hỏi Dịch Gia Di.
“Vẫn như vậy, Triệu Chí Thành khăng khăng nói đã nhìn thấy chú Cửu đẩy người.” Dịch Gia Di nhíu chặt hai mày, vẻ mặt nặng nề.
Gary thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Phương Trấn Nhạc, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hai người này càng ngày càng giống nhau.
Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, viết hai dòng chữ lên bảng trắng: [Nhân chứng Triệu Chí Thành] [Nạn nhân Lưu Phú Cường].
Lưu Gia Minh vừa rồi bị phái đến bộ phận pháp y ngồi canh trở về, vừa vào cửa đã mở miệng nói: “Sir Hứa đã phát hiện các mảng xơ vữa động mạch vành, chứng tỏ Tế Minh mắc bệnh tim mạch vành.
Căn cứ theo kết quả kiểm tra màu nhuộm ở dấu tay và dấu răng của nạn nhân suy đoán ra nạn nhân nghiện thuốc lá khá nặng, điều này cũng khiến bệnh tim mạch vành của ông ta nặng hơn.”
“Theo như bằng chứng trên người Tế Minh, chúng ta đã biết ông ta làm bảo vệ ca đêm ở khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp, Hồng Khám, vậy ông ta còn có vấn đề thức đêm nữa.” Dịch Gia Di thêm vào.
“Đúng vậy, nạn nhân có khả năng vì mấy vấn đề như thức đêm, hút thuốc rất nhiều mà dẫn đến bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.
Chạy nhanh có khả năng cũng là một nguyên nhân, cộng thêm cảm xúc kích động dẫn đến nhồi máu cơ tim, nhưng muốn xác định nguyên nhân tử vong cụ thể vẫn phải quan sát màu sắc ổ bệnh trong sáu tiếng, cũng phải xét nghiệm lâm sàng sâu hơn.”
Lưu Gia Minh dừng lại để nhớ rồi mới tiếp tục nói: “Đồng thời phát hiện ra phần đầu, vai… của nạn nhân có vết thương do va đập, chắc hẳn là té ngã dẫn đến nhưng cũng không thể hoàn toàn xác nhận là ngã ở hiện trường tử vong mà thành.”
“Nói cách khác không loại trừ khả năng trước khi tử vong, nạn nhân đã xuất hiện xung đột cơ thể với chú Cửu.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày càng chặt hơn.
“Đúng vậy, sir Hứa nói tạm thời đã làm toàn bộ kiểm tra nhưng không có cách nào chứng minh nạn nhân ngã trước rồi lên cơn đau tim sau, hay là lên cơn đau tim trước rồi ngã sau.” Lưu Gia Minh gật đầu, giọng điệu càng lúc càng trầm thấp, ngược lại nhìn về phía Dịch Gia Di: “Bây giờ phải xem nhân chứng nói thế nào nữa.”
“…” Dịch Gia Di lắc đầu.
“Đệt.” Lưu Gia Minh vỗ lên khung cửa, nghiến răng, mấy tên du côn đó chỉ hận không thể khiến toàn bộ cảnh sát gặp xui xẻo.
“Đợi anh Tam Phúc điều tra rõ tình hình của Lưu Phú Cường rồi lại nói sau vậy.” Dịch Gia Di vẫn mang hy vọng trong lòng, cô đứng dậy, sau khi hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại rót cho mỗi người một cốc nước nóng.
Mọi người vì thế tự cầm cốc giữ nhiệt vừa lặng lẽ uống nước, vừa đợi Tam Phúc.
Nửa tiếng sau, Tam Phúc mang một đống thông tin về và cả vợ của nạn nhân.
Phương Trấn Nhạc dẫn Gary đi tới phòng thẩm vấn bà Lưu này, Dịch Gia Di và Lưu Gia Minh đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, chen nhau quan sát trước cửa sổ nhỏ.
Bà Lưu này nói mình hoàn toàn không biết Tế Minh gì đó là ai, khi bà ta kết hôn với Lưu Phú Cường, Lưu Phú Cường đã là bảo vệ của khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp rồi.
Khi đó Lưu Phú Cường không chỉ là bảo vệ ca đêm ở Bách Sĩ Nạp mà còn là bảo vệ cao cấp có tiền lương không nhỏ, hơn nữa còn có một căn nhà sáu trăm thước ở trong khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp, mua bằng toàn bộ tiền tiết kiệm, không có tình trạng vay mượn tiền.
Bà Lưu là nhân viên thu ngân của một nhà hàng, cộng thêm tiền lương của Lưu Phú Cường, cuộc sống của hai vợ chồng trôi qua rất không tồi.
Điều tiếc nuối duy nhất đại khái chính là đã kết hôn nhiều năm rồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa có con, đại khái cũng là vì con người Lưu Phú Cường này không biết hưởng lạc, ngày thường đều là ngày ngủ đêm đi làm, cho dù là ngày nghỉ cũng không muốn cùng bà Lưu ra ngoài dạo phố, mua sắm, vui chơi.