Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 418 - Chương 418 - Cửa Ải Khó Khăn Của Chú Cửu 3

Chương 418 - Cửa ải khó khăn của chú Cửu 3
Chương 418 - Cửa ải khó khăn của chú Cửu 3

Chương 418: Cửa ải khó khăn của chú Cửu 3

Nhiều năm như thế hai vợ chồng gần như chưa từng đi dạo công viên, thậm chí Lưu Phú Cường cũng rất ít rời khỏi khu vực xung quanh Bách Sĩ Nạp.

“Để che giấu thân thận, không bị phía cảnh sát phát hiện ra đây mà.” Lưu Gia Minh lẩm bẩm.

Dịch Gia Di cũng có suy nghĩ như vậy, đây đại khái chính là lý do tại sao Tế Minh có thể mai danh ẩn tích nhiều năm như thế.

Một là dựa vào việc bán đứng chú Cửu, cung cấp thông tin giả cho chú Cửu để đổi lấy bất động sản ở Bách Sĩ Nạp và một thân phận mới, thay hình đổi dạng, xóa sạch dấu vân tay và thân phận của mình, hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ của mình. Hai chính là ngày ngủ đêm đi làm, mấy chục năm như một ngày trải qua cuộc sống giống như chuột đồng, đánh đổi bằng việc không thấy ánh mặt trời, không xây dựng vòng xã giao mới, không hưởng thụ quá nhiều, không ra ngoài cửa để khiến bản thân “ẩn náu” trong xã hội này.

Nhưng, tại sao Tế Minh lại xuất hiện ở Thâm Thủy Phụ?

Ngay khi Phương Trấn Nhạc hỏi đến Lưu Phú Cường có bệnh cũ nào không, toàn bộ thám tử trong ngoài phòng thẩm vấn đều nín thở.

Nhưng điều khiến người thất vọng thậm chí giận dữ là sau khi bà Lưu im lặng vài giây lại đáp cơ thể của Lưu Phú Cường rất tốt, hoàn toàn không có bệnh lớn bệnh nhỏ gì cả.

Hỏi khoảng thời gian gần đây có phải có tình trạng tim không thoải mái hay không thì bà Lưu càng một mực phủ nhận hơn.

Đây chính là nói dối không chớp mắt, nếu pháp y đã kiểm tra ra ổ bệnh vậy chứng minh bệnh đã kéo dài một khoảng thời gian rồi.

Thân là vợ của Lưu Phú Cường, hoàn toàn không có khả năng không biết tình trạng của ông ta.

Phương Trấn Nhạc cắn chặt hàm, anh đã hiểu ra rồi, chỉ sợ trước khi bà Lưu này tới đã nghĩ thông điểm mấu chốt trong này.

Nếu phía cảnh sát nhận định Lưu Phú Cường là phát bệnh tử vong vậy sẽ không có người nào chịu trách nhiệm về cái chết của ông ta, nhưng nếu Lưu Phú Cường không phải chết vì bệnh, vậy bà Lưu có thể ăn vạ một người nào đó, sau đó nhận được tiền bồi thường, bây giờ người bị ăn vạ này rõ ràng chính là chú Cửu.

Trước mặt lợi nhuận, mọi người luôn chọn lý do thoái thác có lợi cho mình.

Công bằng và thành thật chợt trở nên không đáng nhắc tới.

Gary nghiêm túc thông báo cho bà Lưu nếu cản trở cảnh sát phá án, cung cấp chứng cứ giả có thể đi tù tới bảy năm.

Tuy rằng bà Lưu có chần chừ vài giây nhưng sau đó vẫn kiên trì nói toàn bộ lời mình nói đều là thật.

Phương Trấn Nhạc rời tầm nhìn, không muốn nhìn bà Lưu nữa mà quay người bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nói với Dịch Gia Di: “Đi xin madam lệnh xét nhà, chúng ta nhất định phải tới nhà Lưu Phú Cường một chuyến.”

Dịch Gia Di quay người đi gọi điện cho Khưu Tố San, madam vừa mới về nhà, sau khi nhấc máy lập tức mở vi tính đăng nhập vào hòm thư, đưa ra yêu cầu muốn xin được lệnh xét nhà từ tòa án nhanh nhất có thể.

Phía bên cục cảnh sát, sau khi Gary thẩm vấn bà Lưu xong, mọi người sắp xếp lại các tình huống khác nhau của vụ án, hôm nay cũng không còn chuyện gì khác có thể làm.

Phương Trấn Nhạc sắp xếp xong công việc ngày mai, liếc mắt nhìn giờ rồi mở miệng kêu tan làm.

Tất cả mọi người cùng nhau đi tới chỗ tạm giam tạm biệt chú Cửu, rồi mới không yên lòng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Dịch Gia Di thức dậy từ rất sớm, trước khi ra cửa cô đặc biệt về phòng tìm thẻ thư viện của mình.

Buổi sáng cô muốn đi hỏi sir Hứa tình hình cụ thể liên quan đến nạn nhân Lưu Phú Cường, sau đó trong thời gian nghỉ ngơi, cô còn phải tới thư viện tìm một vài quyển sách liên quan đến bệnh tim mạch vành để hiểu càng sâu hơn và có hệ thống hơn.

“Chị cả, chú Cửu sẽ không sao chứ ạ?” Gia Như đã biết chuyện của chú Cửu, khi tiễn chị cả ra cửa, cô ta vừa quàng khăn cho Gia Di vừa không nhịn được mà quan tâm hỏi.

“Sẽ không sao đâu.” Dịch Gia Di xoa đầu em gái, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tất cả những người vô tội đều sẽ không sao!”

“Tế Minh rất thích ăn, là một chàng trai hậu sinh tràn đầy lòng nhiệt tình đối với cuộc sống.

Nghe thấy chỗ nào có thứ gì ngon, dù nghìn dặm xa xôi cũng phải chạy qua đó nếm thử.

Tiền của cậu ta ngoại trừ chữa bệnh cho mẹ ra thì đều dùng để ăn hết.”

Chú Cửu ngồi trên cái giường cứng cúi mắt nhìn mũi chân, cố gắng khai thác được càng nhiều ký ức xa xưa thuộc về người đó từ trong cái đầu đã rỉ sắt.

“Cậu ta đi đường luôn cà lơ phất phơ, cái ngõ rộng hơn hai mét, rõ ràng đi từ giữa qua mà vẫn có thể thường xuyên lảo đảo quệt vào bờ tường, cọ ra bụi đất bám đầy vai.

Bình Luận (0)
Comment