Chương 419: Đại não của tổ mới 1
Cậu ta thích chia sẻ thức ăn với mọi người, cũng thích chém gió, hôm nay nhìn thấy gì, hôm qua đã trải qua những gì, chuyện bình thường đến miệng cậu ta cũng sẽ trở thành bằng chứng rất lợi hại.
Cho dù mấy lời này không thể chứng minh được cậu ta rất mạnh nhưng cũng có thể khiến bản thân trông có vẻ khéo ăn nói hơn.
Cậu ta có thể khiến người khác nghiêm túc nghe cậu ta kể chuyện, bản thân cũng đã rất lợi hại rồi.
Mọi người thấy cậu ta kể chuyện thú vị, cộng thêm thường xuyên có thể có được đồ ăn vặt ngon từ trong tay cậu ta cho nên không ai không thích cậu ta.
… Ngày nào mẹ cậu ta cũng mắng cậu ta không làm việc đàng hoàng nhưng cậu ta cũng không để ý, vẫn thích sáp tới ôm mẹ đòi ăn cái này đòi ăn cái kia. Sau này mẹ cậu ta không có cách nào xuống bếp được nữa, cậu ta vừa gào lên thèm ăn, vừa mua đồ về nhà. Mẹ cậu ta ngoài miệng thì hung dữ nhưng trên thực tế lại rất thương con trai. Bệnh thì nặng, dữ không nổi nữa, ngược lại thường xuyên khóc, cảm thấy mình kéo chân con trai.
Tế Minh rất biết lừa mẹ của cậu ta, nói mình đi đường đúng đắn, muốn làm một ông chủ nhỏ, còn từng kéo tôi tới diễn kịch với cậu ta, chứng minh bây giờ cậu ta đã tốt lên rồi…”
Dịch Gia Di ngồi xổm ngoài cửa, vừa ghi chép vừa cố gắng xếp chồng người trẻ tuổi sinh động trong lời miêu tả của chú Cửu với người trung niên không còn sức sống đang nằm trên giường giải phẫu kia.
Nhưng thật sự rất khó.
Tế Minh từng tràn đầy sức sống đó đã biến thành một con chuột xám trốn chui trốn lủi không thấy ánh mặt trời.
Cả ngày ông ta ở nhà vùi đầu vào ngủ, cả đêm thì ngồi trong trạm gác xem tivi màu mười lăm inch phát sóng chương trình, hoặc nghe cái hộp nhỏ 10cm x 5cm đọc thuyết thư, kể chuyện và nghe thời sự. Cho dù là lúc đi đường cũng chẳng qua là đi một mình vòng quanh khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp mà ông ta đã đi suốt mấy chục năm. Cũng không còn khéo ăn nói, càng rõ ràng không được yêu thích.
Không biết khi trải qua cuộc sống tội phạm ngày ngủ đêm xuất hiện như vậy, ông ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời liệu có hối hận về sự lựa chọn trước kia của mình hay không…
Chú Cửu lại nói rất nhiều, dông dài chẳng đâu vào đâu, cũng không biết là để giúp các thám tử đồng nghiệp phá án hay là chỉ đang nhớ lại chuyện xưa.
Trên quyển sổ của Dịch Gia Di ghi rất nhiều: Những đặc điểm liên quan đến Tế Minh mà chú Cửu miêu tả, còn có những thông tin khác thu được từ hôm qua: Đặc trưng cơ thể như cỡ giày, chiều cao, chiều dài cánh tay, chiều dài chân… của Tế Minh, công việc hiện tại và chế độ nghỉ ngơi của ông ta, kết cấu cuộc sống…
Cuộc trò chuyện kết thúc, Dịch Gia Di đứng dậy, thấy xung quanh không có người bèn sáp tới trước song sắt, kéo hai song sắt, thấp giọng nói với chú Cửu: “Chú Cửu, tối nay chú có thể về nhà, chú cố nhịn một chút, buổi trưa chú muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi giúp chú.”
Cuối cùng chú Cửu cũng rút ra khỏi hồi ức, ông ta ngây người rồi chợt nở nụ cười, tuy rằng trong nụ cười ngấm ra chút vẻ đắng chát, nhưng khi ông ta nhìn qua, đôi mắt vẫn sáng ngời.
“Cô tin tôi không đẩy cậu ta sao?” Ông ta nói rồi giơ hai tay lên, tối qua khi nằm trên giường sắt, đến chính bản thân ông ta thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ mình, ông ta thật sự không đẩy Tế Minh sao?
Trong tưởng tượng, ông ta đã vô số lần đẩy Tế Minh thật mạnh xuống cầu thang, đánh thật tàn nhẫn vào mặt ông ta…
Những hành động này thật sự đã bị kiềm hãm mà không xuất hiện ở hiện thực sao?
Hình như ông ta cũng không chắc chắn cho lắm.
“Tôi tin, chú Cửu.” Đôi mắt của Dịch Gia Di sáng ngời.
“Có lẽ đây là một cửa ải phải có trong số phận của tôi, cho dù tôi đã đẩy cậu ta cũng không có gì cả, coi như là làm xong một nỗi băn khoăn mà thôi.” Ánh mắt của chú Cửu lại trôi xa.
Khi đó, vì ông ta tin tưởng Tế Minh mới dẫn đến nhiệm vụ đã chuẩn bị rất lâu hoàn toàn thất bại… ông ta từng nói với mình rằng nhất định phải tìm được Tế Minh.
Cho dù chính tay giết chết Tế Minh, khiến cho hai tay nhuốm máu.
Nhiệm vụ đó, bao nhiêu người đã đổ bao nhiêu tâm huyết, đã đánh đổi bao nhiêu lại mất đi bao nhiêu… Mấy chuyện này, chỉ có anh em trong nhiệm vụ mới biết, mọi người kề vai sát cánh chiến đấu cuối cùng lại thất bại thảm hại.