Chương 420: Đại não của tổ mới 2
Người cộng tác tốt nhất suýt chút nữa thì mất mạng, nửa đời sau chỉ có thể đi làm đầu bếp ở cục cảnh sát Quỳ Hoa, một đời bầu bạn với nồi niêu xoong chảo, không thể lên tiền tuyến được nữa…
Chú Cửu nhìn đôi tay của mình, cứ cho là ông ta đẩy thì cũng chẳng sao.
Mọi người không tin cũng không sao cả.
Đợi một ngày nào đó khi người bạn đầu bếp tới thăm, ông ta còn có thể cười bảo: “Tôi đã báo thù cho cậu rồi, tôi đã báo thù cho mọi người.”
Đột nhiên Dịch Gia Di cất cao giọng, ngắt ngang suy nghĩ lung tung của Lâm Vượng Cửu: “Chú Cửu, tôi đã bái Quan Công rồi, tối qua ngài còn báo mộng cho tôi, nói chú vô tội, chú không đẩy Tế Minh.”
Chú Cửu ngẩng đầu, khi nhìn về phía Dịch Gia Di lại nhướng cao mày.
Cái gì? Quan Công báo mộng?
“Quan Nhị Gia nói với tôi, trước đó được chú quan tâm và hương khói nhiều, lần này sẽ bảo vệ chú bình an.” Dịch Gia Di nắm song sắt, xuyên qua song sắt lại hỏi: “Chú Cửu, buổi trưa chú muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi giúp chú.”
Đúng là một hậu sinh ngang bướng, đột nhiên chú Cửu bật cười.
“Ngỗng quay Thâm Tỉnh trong ngõ nhỏ sau lưng Dịch Ký.” Ông ta đáp.
Đã nói Thập Nhất này rất tà từ lâu rồi mà, quả thật…. quả thật có báo mộng sao? Lừa ông ta? Giống như lừa mấy hung thủ đó?
…
Sau khi Dịch Gia Di thu thập bằng chứng với chú Cửu xong lại gọi điện cho anh cả, nhờ anh ta kêu Tôn Tân buổi trưa giúp mua con ngỗng quay Thâm Tỉnh ở cửa hiệu lâu đời phía sau Dịch Ký đó rồi mang thêm mấy món ăn cho chú Cửu để nâng cao sĩ khí.
Sau đó lại chuyển hướng đi đến phòng hồ sơ để lấy hồ sơ tội phạm trước đây của ba nhân chứng.
Quả nhiên, có hai trong ba người đều có án cũ, trong đó Triệu Chí Thành xác nhận chú Cửu đã đẩy người càng có chi chít tiền án. Tuy rằng đều là mấy chuyện trộm gà bắt chó nhưng trong miêu tả vụ án, Triệu Chí Thành chính là một người phản nghịch không phục, bất bình, không thích nhận sai.
Trong một vụ phóng hỏa không gây thương vong về người nhưng lại gây thiệt hại về tài sản của người dân, Triệu Chí Thành thậm chí còn từng kêu gào nhục mạ cảnh sát, thể hiện sự bất mãn tột độ đối với cảnh sát.
Dịch Gia Di trình thư xin với chị gái ở phòng hồ sơ, sau khi mang mấy bộ hồ sơ này đi in từng bản, đánh dấu số hồ sơ xong mới trả bản gốc về phòng hồ sơ.
Có vài bộ hồ sơ này, chí ít có thể chứng minh Triệu Chí Thành có ác cảm trời sinh với thân phận “thám tử” của chú Cửu, lý lịch của anh ta cũng sẽ làm giảm thấp độ đáng tin trong khẩu cung của anh ta.
Nếu chú Cửu thật sự lên tòa án, ít nhất có thể trừ điểm lời khẩu cung bất lợi nhất đối với chú Cửu mà Triệu Chí Thành đã cung cấp đó.
Mang theo tài liệu và văn kiện mới thu thập được, Dịch Gia Di trở về văn phòng tổ B, Phương Trấn Nhạc đang triệu tập mọi người mở cuộc họp tổng hợp vụ án.
Dịch Gia Di kéo cái ghế rồi ngồi xuống, mở quyển ghi chép luôn mang bên người ra, ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị họp.
Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn mọi người một vòng, điểm danh Lưu Gia Minh trước.
“Từ kết quả kiểm tra vật chứa trong dạ dày của Tế Minh có thể nhìn ra được ông ta mới tới Thâm Thủy Phụ ăn ngỗng quay Thâm Tỉnh ở tiệm ăn lâu đời.” Lưu Gia Minh lập tức mở miệng báo cáo đơn xét nghiệm vật chứa lấy được từ bộ phận pháp y mới ra vào sáng hôm nay.
Các thám tử đều nhíu mày, sở dĩ Tế Minh tới Thâm Thủy Phụ chắc hẳn sẽ không chỉ vì một miếng ăn ngon này đấy chứ?
Một người cả đời đều trốn trong khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp trong mắt vợ mình, hóa ra vẫn luôn lén lút đi kiếm ăn sao?
Con người đúng là vẫn không có cách nào hoàn toàn từ bỏ dục vọng của mình, cho dù có mai danh ẩn tích thế nào thì dạ dày vẫn là dạ dày của anh, khi còn trẻ thèm món đó thì có thể cả đời này đều sẽ thèm món đó.
“Ngỗng quay Thâm Tỉnh ở gần địa điểm bắt đầu đuổi bắt trong lời khai của chú Cửu, điều này chứng thực một phần khẩu cung của chú ấy.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, ra hiệu cho Lưu Gia Minh nói tiếp.
“Phát hiện được ổ bệnh nhồi máu chuyển từ màu xám trắng thành vàng đất ở tim nạn nhân, chứng minh nạn nhân chết vì nhồi máu cơ tim, cực có khả năng nguyên nhân dẫn đến bệnh tim mạch vành phát tác và chết đột ngột là do tâm trạng kích động, lại vận động mạnh...” Lưu Gia Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng không ngoại trừ khả năng ngã rồi dẫn đến.”
“Ừm.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
“Toàn bộ ngoại thương trên người nạn nhân đều có từ trước khi chết, nói cách khác ông ta ngã xuống cầu thang, sau khi ngã xuống đất mới tử vong.