Chương 436: Cảm ơn anh đã giúp giải vây
Xương gò má bị đấm của tay du côn trẻ đã nhanh chóng bầm tím, gương mặt vốn đã không tính là ưa nhìn đó trở nên càng quái dị hơn.
“Phi!” Triệu Chí Thành trừng mắt nhìn Gary, giả bộ hung dữ nhổ toẹt một tiếng, sau đó quay người nhanh chóng chạy đi.
Tần Tiểu Lỗi nhìn bóng lưng của anh ta mà tức giận hừ lạnh, sao lại không có khí phách như thế? Thế là chạy luôn á hả? Anh ta vẫn chưa đánh đủ đâu, đồ khốn!
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, xác nhận Triệu Chí Thành sẽ không vòng lại nữa, anh ta mới quay đầu nhìn về phía mấy người Dịch Gia Di.
“Sao anh lại ở đây?” Dịch Gia Di nhướn mày, vừa cười vừa cảm ơn: “Cảm ơn anh đã giúp giải vây.”
Tần Tiểu Lỗi lập tức thay đổi vẻ mặt, treo nụ cười hàm hậu lên, gãi đầu mình rồi mới giải thích: “Ông chủ của tôi họp ở bên này, tôi không có việc gì làm nên đi dạo gần đây, nhìn thấy người đó khiêu khích cô nên tôi đi qua.”
“Sau này vẫn đừng tùy tiện đánh người nữa thì hơn.” Dịch Gia Di lại không nhịn được mà mở miệng khuyên nhủ.
“Ồ, tôi biết rồi madam.” Tần Tiểu Lỗi vẫn cười hàm hậu.
“Hôm nào đó tới Dịch Ký ngồi nhé, tôi mời anh uống trà sữa.” Dịch Gia Di mời.
“Được.” Tần Tiểu Lỗi liếc mắt nhìn cái đệm dày chống va đập mà Gary đang kéo đó, lại cười ngốc một cái với Dịch Gia Di, sau đó quay người không nói hai lời xách cái đệm dày đó đi đến bên xe của Trần Quang Diệu, nhét cái đệm vào trong cốp sau.
“Cảm ơn nhé.” Gary đi lại gần, đánh giá Tần Tiểu Lỗi với vẻ hơi ngưỡng mộ, anh ta cũng rất muốn có sức lực và dáng người cao to như vậy.
“Cán bộ, các cô làm việc đi nhé, tôi tiếp tục đi đợi ông chủ tôi đây.” Tần Tiểu Lỗi nói xong vẫn do dự, lại quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di.
Đợi Dịch Gia Di vừa cười vừa một lần nữa mời anh ta tới Dịch Ký ăn món ngon, sau khi tạm biệt anh ta và ngồi lên xe thì anh ta mới hạ cánh tay xuống, quay người rời đi.
Trần Quang Diệu khởi động xe hơi, lái khỏi vị trí đỗ xe tiến vào đường, chỗ mà Dịch Gia Di ngồi vừa vặn sát gần Tần Tiểu Lỗi trên đường bộ, cô lại kéo cửa sổ vẫy tay tạm biệt anh ta.
Tần Tiểu Lỗi nhìn thấy cô lại vội vàng dừng bước chân, cũng học bộ dáng của cô vẫy tay.
Anh ta cười lên khiến đôi mày rậm cong lại, đôi mắt híp thành đường kẻ, trông chân chất và thân thiết, nào còn một chút bộ dáng hung thần hãn tướng nào nữa.
Tần Tiểu Lỗi nhìn theo chiếc xe hơi băng qua đầu đường thẳng đến khi không còn thấy nữa mới tiếp tục đi, nghĩ đến bộ dáng cảm ơn chân thành và dặn dò mình của cô cảnh sát trẻ lại không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
Cảm giác thành tựu khi giúp được người khác là chuyện khiến người cảm thấy hạnh phúc như vậy.
…
Sau khi một nhóm ba người Dịch Gia Di trở về cục cảnh sát đã nhận được trà chiều mà thím Cửu mua.
Ngoài trà gừng thích hợp uống trong gió lạnh ra, còn có bánh mì trứng gà vỏ giòn và các loại điểm tâm và đồ uống, lại còn có chân gà ngâm tương do chính tay thím Cửu làm.
Dịch Gia Di nhận một cốc đồ uống nóng, trước ôm trong tay mình làm nóng rồi thò đầu hỏi thím Cửu: “Chú Cửu vẫn ổn chứ ạ?”
“Nằm ở nhà giả làm mỹ nam tử u buồn rồi, bản thân ông ấy ngại tới đây đưa đồ ăn cảm ơn mọi người nên cầu tôi tới đây. Đàn ông thật đúng là phiền phức.” Thím Cửu lấy toàn bộ đồ ra đặt lên bàn, sắp xếp lại cái túi đựng rồi nói với Phương Trấn Nhạc: “Vất vả cho tổ B quá, chúng tôi cũng không biết phải cảm ơn thế nào.”
“Không cần đâu, đều là chuyện chúng tôi nên làm thôi.” Phương Trấn Nhạc vốn ngồi trên bàn uống trà gừng, sau khi nghe được câu này tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng lại vô thức nhảy xuống khỏi bàn, đứng thẳng nói chuyện.
“Vậy tôi không làm phiền mọi người làm việc nữa.” Thím Cửu nở nụ cười, tạm biệt mọi người.
Mọi người vì thế lại nhao nhao đặt đồ ăn trong tay xuống, cùng tiễn thím Cửu ra ngoài.
Dịch Gia Di ôm trà gừng đi bên cạnh mọi người, khi tiễn thím Cửu lên xe là một người cười ngọt ngào nhất.
Thẳng đến khi xe của thím Cửu lái đi xa không nhìn thấy nữa, nụ cười trên mặt mọi người mới nhạt đi.
Một đám người đều rất thành thạo khi đối mặt với nghi phạm và nhân chứng, đến lúc đối mặt với gia đình và phụ huynh của đồng nghiệp lại lộ ra vẻ cứng ngắc và mất tự nhiên.
Đương nhiên, tay xã giao cực đỉnh như Lưu Gia Minh thì ngoại lệ.
…