Chương 438: Sử dụng hết toàn bộ bản lĩnh của mình
Phương Trấn Nhạc đọc bản đối chiếu này, mỗi một bản khai thác dấu vân tay thuộc về Tế Minh đều cho thấy tinh thần thợ nghề của các đồng nghiệp ở bộ phận giám định.
Mọi người thật sự đã bất chấp tất cả, sử dụng hết toàn bộ bản lĩnh của mình.
Dịch Gia Di nhận văn kiện đọc từng bản một, sau đó ôm ngực, nơi văn kiện đè lên đập thình thịch, càng đập càng nóng.
“Cảm ơn anh Đại Quang Minh, còn có tất cả mọi người ở bộ phận giám định nữa.” Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, khó có thể bình ổn tâm trạng xúc động của mình.
Trần Quang Diệu cười ha ha, sảng khoái hỏi: “Đã có nhiều bằng chứng như thế, chúng ta sẽ không thua đúng không?”
“Nhất định sẽ thắng!” Phương Trấn Nhạc dùng sức gật đầu, cho dù là bằng chứng chứng minh Tế Minh là Lưu Phú Cường hay là bằng chứng chứng minh chú Cửu không hề đẩy nạn nhân đều đã đủ.
Dịch Gia Di một tay ôm báo cáo đối chiếu dấu vân tay, một tay đè lên quyển sổ ghi chép và văn kiện khác trên bàn làm việc của mình, giống như người nông dân lúc thu hoạch nhìn thấy đồng lúa vô biên vô tận bội thu, lộ ra nụ cười chân thành và vui vẻ.
Đã đủ rồi!
…
Đi phà qua vịnh Victoria từ bến phà Star, cho dù bạn là nhân viên công chức, cho dù là sắp đi tham dự phiên tòa hay là người muốn qua biển đi làm công việc khác đều phải đứng túm tụm lại một chỗ rẽ sóng, băng qua bờ bên kia.
Dịch Gia Di nhìn ra bên ngoài cửa sổ với mong muốn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ thật ra rất vững vàng mà không hề dao động, trông về đại lộ Tinh Quang đã từng nhìn thấy khi đi du lịch ở kiếp trước trong trí nhớ.
Nhưng đời không như mơ, cô chỉ nhìn thấy mặt biển mang màu xanh lạnh của sáng sớm, sắc xanh nhạt đó bao phủ các tòa nhà mọc san sát nhau với khí chất lạnh lùng và những đám mây to đùng vì lạnh mà chuyển từ xanh sang xám lạnh.
Ở một thành phố đã quen ngủ muộn và dậy muộn như Hương Giang, tòa án lại làm việc rất sớm, khoa trương đến mức hơn bảy giờ đã mở khiến các thám tử của cục cảnh sát nhìn mà phát sợ.
Muốn tuyên bố chính nghĩa hóa ra lại phải làm sớm.
Hệ thống pháp luật của Hương Giang thuộc hệ thống pháp luật Anh - Mỹ, nhiều sinh viên ngành luật còn gọi nó là thông luật, cách gọi này đại khái cũng là để phân biệt với hệ thống pháp luật của đại lục.
Dịch Gia Di từ nhỏ đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình Hồng Kông thật sự cũng không còn xa lạ gì với các tòa án nữa. Những luật sư hùng biện mạnh mẽ, lưỡi như lò xo, còn có hệ thống bồi thẩm đoàn hoàn toàn khác nhau và bị cáo đứng trong tủ kính như phim Anh và phim Mỹ… đều khắc sâu trong trí nhớ khiến người sợ hãi luật pháp, đồng thời lại vì lúc nhỏ xem phim nhớ được mà sinh ra rất nhiều cảm giác thân thiết đặc biệt.
Vì vậy, khi bước vào tòa án, tâm trạng của Dịch Gia Di không giống với những người khác cho lắm. Cô có thêm một vài thứ, là cảm xúc của một người trẻ tuổi thuộc về một thời không khác.
Gọi nó là một cuộc hành hương thì có lẽ hơi quá mức, nhưng quả thật là có cảm giác tương tự như vậy.
Nhưng sau khi đến nơi, Dịch Gia Di phát hiện ra dáng vẻ của nơi này không được giống với hình ảnh quay chụp trong phim Hồng Kông xưa cho lắm.
Nó trông giống một công ty, tọa lạc phía trước tòa án tối cao phía nam đường Admiralty là một đài phun nước rất to, cứ như đi vòng quanh trung tâm thương mại ở thành phố lớn phía Bắc ở thế kỷ hai mươi mốt vậy… những thành phố đó thật sự rất thích xây các loại đài phun nước ở trung tâm phố thương mại.
Tòa án tiếp giáp với bảo tàng trà cụ, ra cửa đi dạo tùy tiện cũng có thể bắt gặp rất nhiều quán trà tuyệt vời, cho dù không uống trà thì cũng có thể tản bộ trong công viên bọc nửa vòng quanh tòa án.
Thật sự thiếu chút vẻ trang nghiêm lạnh lùng, lại thêm chút cảm giác tự do và thoải mái.
Khi đứng bên đài phun nước, cảm giác căng thẳng của Dịch Gia Di đã dịu đi rất nhiều.
Đám người Phương Trấn Nhạc tiến vào tòa án dựa theo bảng hướng dẫn đánh dấu “số lượng chỗ ngồi dành cho bên truyền thông” “lối đi cho bên truyền thông” “lối đi cho nhân viên tố tụng” “lối đi cho người dự thính,” Dịch Gia Di thì lấy cái cớ đi vệ sinh để hoạt động một mình.
Sau khi vội vàng vào nhà vệ sinh, cô chỉnh lại áo sơ mi trắng và áo khoác tây trang màu đen của mình, dùng khăn tay ẩm lau đôi giày cao vừa phải màu đen, phủi quần tây phẳng phiu rồi hơi ngẩng đầu soi gương, quan sát vẻ mặt của mình, xác nhận không có sai sót gì mới giữ nguyên vẻ mặt này đi ra khỏi nhà vệ sinh, đứng bên hồ phun nước đợi người.