Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 439 - Chương 439 - Tòa Án Thẩm Vấn 1

Chương 439 - Tòa án thẩm vấn 1
Chương 439 - Tòa án thẩm vấn 1

Chương 439: Tòa án thẩm vấn 1

Như cô dự liệu, nhân chứng Triệu Chí Thành tới rất muộn, chỉ trước giờ chừng mười phút.

Trong nháy mắt cô cảnh sát trên người nhiễm khí lạnh cuối thu nhìn thấy bóng người cà lơ phất phơ của Triệu Chí Thành lập tức hít một hơi thật sâu để ánh mắt của mình lạnh hơn vài phần, sau đó cất bước một cách hùng hổ khí thế tiến thẳng về phía tên lưu manh.

Khi tới gần đã bị phát hiện, Triệu Chí Thành ngẩng đầu trêu chọc: “Madam đặc biệt ra đợi tôi đấy à?”

Sau khi Dịch Gia Di ngẩng đầu, cô sóng vai cùng bước với anh ta, điều khác biệt là tư thế của anh ta xiêu vẹo nghiêng ngả, còn tư thế đi đường của Dịch Gia Di thì ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng hiên ngang.

Cô hơi hất cằm, mặt hướng đằng trước, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Triệu Chí Thành lấy một cái, càng không trả lời anh ta mà chỉ thấp giọng lạnh lùng nói: “Phía cảnh sát đã nắm giữ bằng chứng cụ thể bị cáo Lâm Vượng Cửu không hề đẩy nạn nhân, trong đó bao gồm rất nhiều báo cáo và đơn xét nghiệm mà bộ phận khoa học giám định cung cấp, còn có hồ sơ bệnh án của nạn nhân…

Không biết anh đã từng nghe tới một câu “một bằng chứng môi trường hữu dụng hơn mười nhân chứng” này chưa. Đây là một thuật ngữ bên phía cảnh sát, ý nói vật chứng không biết lừa người nhưng con người lại biết nói dối, cho nên tòa án xét xử sẽ nghiêng về phía vật chứng.

Triệu Chí Thành, lời chứng ngụy tạo của anh đối với bị cáo Lâm Vượng Cửu mà nói không đáng nhắc đến.”

“…” Triệu Chí Thành quay đầu quan sát Dịch Gia Di, phát hiện ra đối phương hoàn toàn không nhìn mình, sườn mặt hơi ngẩng lên đó hiện rõ đường nét trong sương sớm, trong thấp thoáng mỗi một độ cong đều thể hiện sự kiêu ngạo, khinh miệt và đã tính trước trong lòng đối với anh ta.

Biên độ xiêu vẹo khi đi đường của anh ta vô thức trở nên nhỏ hơn, vẻ mặt không thèm để ý đó cũng hơi thu lại, anh ta trừng mắt nhìn cô một lúc mới sa sầm mặt mũi, siết chặt nắm tay trào phúng: “Madam đang uy hiếp tôi đấy à? Nếu thật sự vững như vậy, cô sẽ ở đây đợi tôi sao? Hả?”

“…” Dịch Gia Di quay đầu lại cười như không cười, một ánh mắt thương hại và nghiền ngẫm liếc qua gương mặt của Triệu Chí Thành, hình như cô nghĩ đến chuyện gì đó mà cười nhẹ, sau đó ngạo nghễ đáp: “Chỉ sợ anh hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là uy hiếp rồi?

Dựa theo điều 101I của [Quy chế tố tụng hình sự ] thì nhân chứng, người giám định, người ghi chép, người phiên dịch cố tình cung cấp giấy giờ giả, giấy giám định, ghi chép, bản phiên dịch giả, cố tình vu hại người khác hoặc che giấu bằng chứng phạm tội đối với những tình tiết quan trọng liên quan đến vụ án sẽ phạt tù có thời hạn đến ba năm hoặc tạm giam, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ bị phạt tù có thời hạn từ ba năm đến bảy năm.

Anh ngụy tạo bằng chứng vu hại nhân viên công chức, lại dính vào vụ án giết người cấp cao nhất, anh đoán xem có tính là tình tiết nghiêm trọng không?

Bây giờ anh hai mươi mấy nhỉ? Qua bảy năm nữa là hơn ba mươi rồi còn gì, thanh xuân mơn mởn lại trải qua trong nhà giam.

Ồ đúng rồi, nhà tù Stanley có cảnh mặt trời mọc trên biển đẹp nhất đó, chắc là anh sẽ thích.”

Sắc mặt của Triệu Chí Thành lập tức tái nhợt.

Cho dù toàn bộ nội dung mà Dịch Gia Di nói hay là thái độ và giọng điệu của cô đều chọc giận anh ta ở các mức độ khác nhau.

Anh ta quay người mở miệng định phản bác, nhưng Dịch Gia Di lại như đoán trước anh ta định nói gì, tiếp nối những gì cô vừa nói cũng ngắt ngang sự chỉ trích tức giận còn chưa kịp ra khỏi miệng của anh ta: “Không phải anh định nói cũng chưa chắc có thể chứng minh anh ngụy tạo chứng cứ đúng không? Cũng chưa chắc đã ngồi tù bảy năm phải không?

Vậy nói thêm cho anh một chuyện nhé, ông bố của cấp trên trực hệ của Lâm Vượng Cửu là nhân vật xếp hạng năm trên bảng phú hào Hương Giang đấy, ông ấy có tiền, có thể mời luật sư giỏi nhất, không, vẫn là mời nguyên một đội luật sư sẽ ổn thỏa hơn, anh cảm thấy thế nào?

Cứ như vậy, phía cảnh sát có bằng chứng, lại có đội ngũ chuyên nghiệp nhất kiện tụng anh, anh đoán xem anh có ngồi đủ bảy năm hay không?

Ôi, nghĩ thôi đã thấy khoái rồi.

Bình Luận (0)
Comment