Chương 440: Tòa án thẩm vấn 2
Vừa có thể tống anh vào đó, trút được cục tức này, vừa có thể đăng báo tuyên truyền chấn nhiếp người đời sau không được ngụy tạo bằng chứng, đối với cảnh sát mà nói đúng là một chuyện nghĩ thế nào cũng nhất định phải ấy.”
Đột nhiên cô dừng bước, quay đầu cười với Triệu Chí Thành.
Vào một khắc cô nói xong này, uy áp lạnh lùng vừa rồi biến thành sự khinh miệt và giễu cợt có quy luật.
Triệu Chí Thành nhìn đường nét trở nên ôn hòa của cô, đối diện với đôi mắt cười rõ ràng đang cong lại đó của cô, lại so sánh với lúc cô lạnh lùng, cảm giác đề phòng càng nặng hơn.
Lông tơ trên người anh ta thậm chí đều dựng đứng hết lên ngay khi anh ta đối diện với cô, cảm giác đó kinh hoàng giống như khi xem phim kinh dị vậy.
“Làm cho tốt nhé, lát nữa tòa thẩm vấn, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào anh.”
Dịch Gia Di nói xong lại nâng mắt lên nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, cũng hơi kéo thẳng khóe môi.
Đây là một vẻ mặt vô cùng vi diệu: Cơ bắp gần môi di chuyển nhưng đường nét trên mũi và cơ bắp khuôn mặt không hề nhúc nhích.
Vẻ mặt này tối hôm qua cô đã soi gương luyện tập rất nhiều lần, tham khảo từ vẻ mặt của hổ khi đối diện với con mồi.
Hổ sẽ để lộ ra ánh mắt khinh thường, hơi di chuyển cơ bắp bên môi làm lộ ra biểu cảm cực nhỏ muốn nhe răng… đó là vẻ mặt mãnh hổ sẽ lộ ra khi chuẩn bị nhào tới cắn xé con mồi.
Con người đối với vẻ mặt như vậy sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Dịch Gia Di không thể nhe răng với Triệu Chí Thành nên đành nghiêm túc cẩn trọng học theo vẻ mặt này.
Chỉ vì một khắc này thôi.
Nhìn thấy Triệu Chí Thành nín thở, trừng mắt nhìn cô trông như đang tức giận cực độ, cơ bắp cả người và ngôn ngữ cơ thể đều đang truyền tải sự đề phòng và sợ hãi về phía cô.
Dịch Gia Di biết mục đích của mình đã thành công nên đột nhiên tăng tốc, sải bước như sao băng tiến vào trong tòa án.
Cô để lại Triệu Chí Thành với suy nghĩ rối loạn đứng nguyên tại chỗ, không hề quay đầu lại.
…
Trong tòa án, Dịch Gia Di ngồi ở ghế dự thính, bên cạnh các thành viên tổ B.
Cùng với một tiếng “a”, thẩm phán mặc áo đỏ đi vào tòa án, sau đó là tiếng dùi gõ vang, bầu không khí trang nghiêm trong tòa án thẩm vấn tràn ngập khắp căn phòng.
Các công tố viên và luật sư đội tóc giả màu trắng ngồi ở hai hàng đầu tiên của khu vực tố tụng, ghế của bồi thẩm đoàn ở bên trái, ghế của nhân chứng ở bên phải, bị cáo Lâm Vượng Cửu ngồi trong căn phòng có khung kính ở phía sau, lặng lẽ nhìn thẩm phán đang ngồi thẳng.
Tuy rằng thẩm phán ngồi ở chính giữa cao nhất, lưng dựa vào lá cờ uy vũ, là “chủ nhân” của tòa án này, nhưng phiên tòa thông luật vừa bắt đầu lại giống như được chủ trì bởi các luật sư.
Các luật sư trẻ tuổi nhanh nhẹn sở hữu thời gian đặt câu hỏi rất dài, nói chuyện đầy nhịp điệu, khống chế bầu không khí một cách thoải mái và tự nhiên.
Khiến Dịch Gia Di cảm nhận được sức hút lão luyện của các nhân vật luật sư kinh điển trong những bộ phim cũ đó, cô ghen tị vô cùng và rất muốn trở thành kiểu người như vậy, chỉ điểm giang sơn, thoải mái trách móc, bắn hào quang ra bốn phía.
Tuy rằng các thám tử đã chuẩn bị rất nhiều bằng chứng nhưng quan sát phiên tòa này vẫn cảm thấy khẩn trương và lo lắng.
Đặc biệt là đến phiên nhân chứng lên tòa trình bày và đáp các câu hỏi của luật sư, tất cả mọi người đều ngồi thẳng người, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Triệu Chí Thành giống như muốn châm lửa đốt cháy người này ngay tại chỗ.
Dịch Gia Di ngồi trên ghế dự thính sát với lối đi cũng nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Triệu Chí Thành ngồi ở ghế nhân chứng được rào gỗ vây quanh, tuyên thề rằng lời mà mình nói tiếp sau đây tuyệt đối không phải nói dối. Nhưng ngay khi đọc đến hai chữ “thành thật” trong đầu không ngừng hồi tưởng lại vẻ mặt và mấy lời mà cảnh sát Dịch Gia Di đã nói đó. Điều này khiến khi anh ta đọc lời thề vấp mấy lần liền, càng ngày càng căng thẳng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Khi đánh nhau ở đầu đường xó chợ adrenalin tăng lên nên anh ta cũng không cảm thấy sợ.
Một người dường như không sợ chết, lúc này lại cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than.