Chương 441: Tòa án thẩm vấn 3
Triệu Chí Thành dường như nhìn thấy một đôi mắt trong suốt sáng ngời đó đang nhìn chằm chằm vào mình, câu chữ uy hiếp của cô giống như cái chuông chói tai gõ vang bên tai anh ta, khiến anh ta không nhịn được mà nhìn về phía ghế ngồi bên dưới tòa.
Ngay chính bản thân anh ta cũng không biết khi tìm kiếm bóng dáng của người đó, ánh mắt của anh ta mang theo vài phần lo lắng.
Cuối cùng, anh ta trông thấy cảnh sát Dịch Gia Di ngồi ở bên cạnh lối đi, cô ngồi ở đó thậm chí trông rõ ràng rất trầm tĩnh nhưng khi mắt của hai người chạm nhau, anh ta đã có cảm giác điện chích như bị dao lạnh đâm vào mắt.
Nhà tù Stanley… bảy năm… chứng cứ đầy đủ… tôi nhất định sẽ tố cáo anh… đội ngũ luật sư giỏi nhất…
Mấy từ ngữ đó lặp lại trong đầu anh ta nhiều lần, Triệu Chí Thành vốn không tính là đầu óc rất linh hoạt trì trệ đến mức gần như không suy nghĩ được gì khác, đối với câu hỏi của luật sư cũng đáp rất trúc trắc, thậm chí còn râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Khi luật sư bóc trần từng vụ án trước kia của anh ta, không ngừng chất vấn anh ta “anh có đồng ý không?” anh ta vừa cọ mông trên ghế giống như bệnh tăng động giảm chú ý vừa không ngừng móc các ngón tay vào nhau trước mặt bàn.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
“Tôi đồng ý…”
Mỗi một tiếng “Anh có đồng ý không” đều giống như tiếng chuông đòi mạng đang đếm ngược, Triệu Chí Thành đã được trải nghiệm cảm giác chân thực của “chứng cứ đầy đủ,” rõ ràng cảnh sát Dịch không hù dọa anh ta thôi đâu, rõ ràng bọn họ thật sự đã có rất nhiều chứng cứ, rất nhiều sự chuẩn bị.
Vậy anh ta chỉ vì trút giận lên cảnh sát mà ngụy tạo chứng cứ, đánh đổi tự do bảy năm của mình, có đáng không?
Nếu chuyện này đã mạo hiểm lớn như thế, nếu việc mình ngụy tạo chứng cứ thật sự có khả năng bị phát hiện, vậy anh ta có phải làm như vậy không?
Đáp án phủ định vô cùng sống động khiến anh ta càng lúc càng nao núng.
Khi con người rối rắm với lựa chọn cũng sẽ vô cùng lo lắng và đau khổ, thậm chí sẽ sinh ra mấy cảm xúc như hoảng loạn.
Trong lồng ngực của Triệu Chí Thành còn sinh ra rất nhiều sự tức giận, không biết là giận bản thân lại có thể nhát gan đến thế, không chịu được như thế, hay là tức giận vì đòn phản kích mạnh mẽ của các cảnh sát.
Anh ta siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào khớp xương trắng bệch của mình, ngay khi thẩm phán gõ búa xuống, anh ta rũ nắm tay xuống, kể lại sự thật.
“Tôi chỉ nhìn thấy một người chạy tới trước mặt, tự mình nắm lấy lan can định nhảy xuống thì đột nhiên ngã. Người đàn ông phía sau chưa từng đụng vào nạn nhân. Người đàn ông đó cách nạn nhân còn vài bước chân nữa. Khi ấy người đàn ông đuổi theo phía sau lớn tiếng kêu người đằng trước dừng lại, phối hợp với cảnh sát phá án, nhưng nạn nhân hoàn toàn không để ý…”
Luật sư sững sờ, điều này khác với thông tin mà anh ta có được trước đó.
Nhưng anh ta rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, quay đầu chỉ về phía Lâm Vượng Cửu trong lồng kính, chất vấn Triệu Chí Thành: “Người đuổi theo nạn nhân mà anh nói có phải là cảnh sát Lâm Vượng Cửu không?”
Triệu Chí Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Vượng Cửu, sau khi gật đầu lại cúi đầu, đến khi luật sư lại truy hỏi, anh ta mới đáp: “Đúng!”
Dịch Gia Di dùng sức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại dùng sức thở ra.
Cô đứng dậy, sau khi cúi người với thẩm phán bèn quay người rời đi.
Bên ngoài tòa án có rất nhiều quán trà thú vị, nhân lúc trước khi tòa án kết thúc, cô muốn đi uống một chén trà nóng, nếm thử hương trà của Hương Giang, trải nghiệm cảm giác hạnh phúc và yên bình khi sự việc đã kết thúc sau nhiều ngày bôn ba và lo lắng,.
…
Trong tòa án, các phóng viên ngồi ở ghế truyền thông sau khi nghe được lời của Triệu Chí Thành không hẹn mà cùng hít ngược một khụm khí lạnh, hoặc phát ra tiếng cảm thán nghi ngờ, còn có người dứt khoát quay đầu thì thầm với người bên cạnh.
“Sao lại như thế?”
“Không phải anh ta là nhân chứng trái ngược hay sao? Không phải anh ta nói đã nhìn thấy cảnh sát đẩy người sao?”
“Đúng rồi, sao đột nhiên lại thành nhân chứng của cảnh sát Lâm?”
“Tôi thấy là nghe được bằng chứng của bên cảnh sát nhiều quá, sợ bị tố cáo cản trở tư pháp công chính nên tạm thời sửa miệng đó.”
“Chậc, ra là như thế… tôi thật sự không ngờ.”
“Có cơ hội rồi, trở về có thể viết lại việc này.”
“Đúng đúng, ví dụ như [Ở trước mặt chính nghĩa, không ai dám nói dối], [Trong tòa án, bị tác động bởi chính khí của tòa án, kẻ ngụy tạo chứng cớ đã mở miệng thành thật].”
“Đúng trọng điểm rồi đấy.”