Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 442 - Chương 442 - Tòa Án Thẩm Vấn 4

Chương 442 - Tòa án thẩm vấn 4
Chương 442 - Tòa án thẩm vấn 4

Chương 442: Tòa án thẩm vấn 4

Các phóng viên ồ lên, các thám tử ngồi ở ghế dự thính cũng không khỏi giật mình.

Trước đó Triệu Chí Thành nhiều lần khiêu khích, mềm cứng đều không ăn, sao đột nhiên lại biết quay đầu là bờ vậy?

Mọi người thì thầm to nhỏ không ngừng, thẩm phán không thể lại không gõ búa vang khắp hội trường, khiến tất cả mọi người yên tĩnh mới có thể tiếp tục tiến độ thẩm vấn.

Chỉ có Lâm Vượng Cửu ngồi trong lồng kính là hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn theo Dịch Gia Di rời đi, mím môi đăm chiêu.

Phiên tòa thuận lợi kết thúc, quan tòa tuyên án không thành lập tội mưu sát lẫn ngộ sát đối với Lâm Vượng Cửu, bị cáo được phóng thích ngay tại tòa.

Khưu Tố San đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà trên cao, vô thức lộ ra nụ cười mỉm.

Chị ta quay đầu qua nói với Phương Trấn Nhạc: “Chuyện chú Cửu vì tin lầm tin tức giả của người chỉ điểm mà bị xử phạt cũng có thể vẽ nên dấu chấm tròn rồi. Tế Minh đã tìm được, có một vài chuyện không thể buông cuối cùng cũng kết thúc.”

“Đại khái là cuối cùng không thể cứu được mẹ già, bệnh tình nguy kịch chết trong căn nhà cũ khiến con người Tế Minh này sụp đổ.” Phương Trấn Nhạc cùng Khưu Tố San đi ra khỏi tòa án, cầm Bb-call để chế độ im lặng bên hông, quay đầu hỏi Phương Trấn Nhạc: “Dịch Gia Di thì sao?”

Vì thế Phương Trấn Nhạc cũng gỡ Bb-call để chế độ im lặng bên hông mình, sau khi đọc tin nhắn mà Dịch Gia Di để lại, anh đáp: “Quán trà bên cạnh, xem chừng là chắc chắn chú Cửu không sao nên lén lút chạy đi hưởng thụ rồi.”

“Gọi chú Cửu về cục cảnh sát tiếp tục đi làm, sau đó lại tới quán trà đón Dịch Gia Di.” Khưu Tố San cầm Bb-call, khi ngẩng đầu trên mặt đã treo nụ cười mỉm.

“Madam đừng tàn nhẫn như vậy chứ? Chú Cửu mới qua một kiếp nạn này, nghỉ nửa ngày cũng không cho sao?” Lưu Gia Minh sáp lại gần, cũng tức giận nghiêng đầu trừng mắt nhìn Khưu Tố San.

“Vụ án này các cậu phá mấy ngày thì chú Cửu cũng đã được nghỉ ngơi tưng đấy ngày rồi.” Khưu Tố San đấm một cú vào vai Lưu Gia Minh: “Chỉ có cậu thôi, đi gọi chú Cửu đi!”

“Yes, madam.” Lưu Gia Minh đáp to một tiếng.

“Thập Nhất đang ở quán trà nào?” Khưu Tố San mở miệng hỏi Phương Trấn Nhạc nhưng không nghe được đáp án, quay đầu lại mới phát hiện ra anh đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào Triệu Chí Thành đi ra khỏi tòa án.

Tên du côn chán nản cúi đầu đi ra ngoài, trong nháy mắt bị các phóng viên vây quanh.

Các phóng viên chẳng qua chỉ hỏi mấy câu “Tại sao đột nhiên lại phủ nhận?” “Có phải có nội tình gì đó không?” “Có phải bị người nào đó uy hiếp không?” “Trước đó có phải là ngụy tạo bằng chứng không? Bây giờ bị lương tâm phát hiện hay là thế nào?” Có vài cái bẫy ác ý, có vài cái thì bào tận gốc rễ.

Triệu Chí Thành chỉ cắm đầu đi lên, chen khỏi đám phóng viên và không hề trả lời.

Dường như cũng biết hôm nay mình xuất hiện ở đây thật sự là một trò cười, mất hết thể diện.

“Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc đầu còn làm.” Tam Phúc cũng đang nhìn Triệu Chí Thành, không nhịn được mà oán trách.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi.” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Tam Phúc: “Mọi người tìm chứng cứ đến mức độ như vậy, nhất định là nhân tố quan trọng ép anh ta không dám ngụy tạo chứng cứ nữa.”

Tam Phúc nở nụ cười, đi theo anh Nhạc một đường ra khỏi tòa án, vòng qua đài phun nước, tới một quán trà nhỏ cách đó không xa được cửa sổ chạm đất bao quanh.

Sau khi thấy Gary đi theo, Phương Trấn Nhạc móc một lọ thuốc bôi vết thương bị ngã đắt nhất trong túi ra ném qua.

Gary bắt bằng một tay, cúi đầu nhìn nhãn hiệu của chai thuốc, không nhịn được mà cười.

“Cảm ơn anh Nhạc.” Anh ta sảng khoái lắc chai thuốc trong tay vang lên tiếng nước giống như vì bị thương mà được thuốc là một chuyện đáng để vui vẻ cỡ nào.

Tay thám tử trẻ tuổi theo anh Đại Quang Minh và Dịch Gia Di một đường làm thực nghiệm đẩy đến ngã, bản thân cũng không coi là chuyện gì to tát nhưng lại có người nhớ đến vết bầm bị va đập trên người anh ta, thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Cứ cảm thấy chuyện chú Cửu vô tội được phóng thích này trở nên càng thêm khiến người vui vẻ hơn.

Một nhóm người Phương Trấn Nhạc đi vào quán trà mới phát hiện ra trên bàn dài mà Dịch Gia Di đang ngồi bày bảy cốc trà nhỏ, hình như cô đã sớm đoán ra được giờ này mọi người sẽ qua nên đã chọn trà cho bọn họ.

Đám người loạt soạt ngồi xuống, mỗi người bưng một cốc, thức uống nóng hổi chảy vào trong thực quản ấm áp, hương trà ngập trong khoang miệng khiến cả người lẫn tâm hồn đều thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment