Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 443 - Chương 443 - Tòa Án Thẩm Vấn 5

Chương 443 - Tòa án thẩm vấn 5
Chương 443 - Tòa án thẩm vấn 5

Chương 443: Tòa án thẩm vấn 5

“Sao chú Cửu vẫn chưa ra?” Dịch Gia Di thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng trông thấy Lưu Gia Minh kéo chú Cửu từ bên cạnh thím Cửu rời đi, hai người sải bước nhanh nhẹn đi tới bên này.

Không biết bọn họ nói gì mà đột nhiên cúi đầu bật cười, Lưu Gia Minh còn vỗ lên lưng chú Cửu giống như đang vỗ bay khí xui trên người ông ta vậy.

Chú Cửu chui vào trong quán trà nhỏ, bà chủ quán dựa người lên quầy hàng tươi cười chào đón cùng với tiếng chuông gió khi cánh cửa mở ra.

Chú Cửu tinh thần sảng khoái gật đầu với bà chủ quán rồi bước đến trước bàn mà mọi người đang ngồi.

Khưu Tố San dẫn đầu, các thám tử đều đứng dậy hết, bưng cốc trà lên chúc mừng chú Cửu đã lấy lại được tự do, trong sạch vượt qua cửa ải này.

Chú Cửu bị bầu không khí làm cho rưng rưng nước mắt, lúng túng cười to.

“Lần này phá án mọi người đã vất vả rồi, lấy trà thay rượu!” Chú Cửu bưng cốc trà giơ lên cao với các anh chị em trước mặt, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“Là việc mọi người nên làm thôi.” Khưu Tố San vừa cười vừa giơ cốc nước lên.

Mọi người đều ngửa đầu uống trà khí phách như uống rượu.

“Cũng may có Gary giúp làm thực nghiệm, đã ngã rất nhiều lần.” Dịch Gia Di vỗ lên lưng Gary, mở miệng tranh công với chú Cửu.

“Cũng may có Gia Minh đi phỏng vấn, không ngại phiền phức lấy ghi chép.”

“Cũng may có anh Nhạc điều động, còn có tìm anh Đại Quang Minh đi lấy dấu chân…”

“Cũng may có Tam Phúc…”

“Cũng may có madam…”

Mọi người cười hi hi ha ha tâng bốc nhau, chú Cửu cũng cười nói từng câu “cảm ơn” một.

Cuối cùng khi nói đến các công việc như đội ngũ một chia làm hai đi đánh hạ hai nan đề khó, kiên trì đến từng phòng khám một cuối cùng cũng lấy được hồ sơ bệnh án, tìm anh Đại Quang Minh và Gary đi tới hiện trường hung án làm thử nghiệm, kiểm tra hồ sơ của nhân chứng Triệu Chí Thành ngụy tạo chứng cớ, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển về phía Dịch Gia Di.

Đếm kỹ mới phát hiện ra, ồ, cô gái xinh xắn đã chọn trà sẵn và chờ mọi người này lại làm nhiều việc đến vậy.

Chú Cửu nghiền ngẫm sự kiên trì, bôn ba mà không nghỉ ngơi chợp mắt trong quá trình điều tra phá án của Dịch Gia Di, còn toàn tâm toàn ý hơn cả việc của mình, và cả phần tín nhiệm đó nữa.

Rõ ràng Thập Nhất là người vào đội trễ nhất, làm thám tử chưa đến nửa năm, bọn họ quen biết chẳng qua cũng chỉ được mấy tháng này…

Lâm Vượng Cửu nhấc cánh tay, nhìn chằm chằm vào cô hậu sinh với ánh mắt dao động.

Sau vài phút, cánh tay đang giơ của ông ta cuối cùng cũng vượt qua Dịch Gia Di và rơi lên gáy Lưu Gia Minh, xoa nhẹ mái tóc ngắn vừa dày vừa rối tung sau gáy của cậu ta.

Lưu Gia Minh cảm giác được lực đạo và sự kiềm chế dưới bàn tay của chú Cửu, biết trong hành động này chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp của chú Cửu.

Là cảm động sao? Là xúc động sao? Là sự giải thoát như được tái sinh sao? Hay là một thứ cảm xúc gì đó tang thương hơn, nặng nề hơn và cũng phức tạp hơn sao?

Lưu Gia Minh không thể nói rõ ra được, nhưng bị chú Cửu sờ gáy một cái này, trong lồng ngực cậu ta đột nhiên căng tràn nhiệt huyết, có một thứ gì đó mà đến bản thân cậu ta cũng không nói ra được bị điều động, vậy mà cậu ta lại thấy hơi nóng mắt.

Lưu Gia Minh cũng biết, cậu ta là “cái đầu thay thế” của Thập Nhất, chú Cửu giơ tay vốn muốn xoa gáy Thập Nhất, chỉ là không xao được mới ra tay với mình mà thôi.

Nhưng màn náo nhiệt này Lưu Gia Minh đã bị ép phải góp vui rồi, ngay khi cánh tay của chú Cửu đặt lên vai cậu ta chậm rãi rời đi, khi rút tay về, đột nhiên tiểu Gia Minh nhào tới, ôm chú Cửu một cái.

Cậu ta đấm vào lưng chú Cửu, đấm đến mức chú Cửu ho sù sụ.

Cậu ta cũng không biết mình phải nói gì, phải làm gì, nhưng cảm giác dâng trào cảm xúc rất mãnh liệt, khi cậu ta hưởng thụ bầu không khí chảy quanh mọi người này cũng đang trút ra, truyền tải và trải nghiệm.

Chú Cửu vỗ lên lưng Lưu Gia Minh, ngay khi chàng trai hậu sinh đứng thẳng người cười ngốc, ông ta khoác cánh tay của Lưu Gia Minh, ngẩng đầu đối diện ánh mắt với Phương Trấn Nhạc.

Người đàn ông cao lớn đứng cách đó vài bước, không chia sẻ cái ôm nhưng cũng mỉm cười.

Lâm Vượng cửu gật đầu, Phương Trấn Nhạc cũng gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment