Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 444 - Chương 444 - Song Hỷ Lâm Môn 1

Chương 444 - Song hỷ lâm môn 1
Chương 444 - Song hỷ lâm môn 1

Chương 444: Song hỷ lâm môn 1

Hai người dường như đang truyền đi một loại tín hiệu nào đó, Dịch Gia Di nghĩ, nếu phiên dịch ra đại khái sẽ không ngầu như thoạt nhìn, chẳng qua là “cảm ơn sir Phương” và “không có gì, chú Cửu.” thôi.

Cũng may bọn họ không mở miệng, màn trao đổi bằng ánh mắt và động tác nhỏ này đã giữ lại khí chất ngầu bá cháy của hai vị sir.

Dịch Gia Di mím môi, thừa số vui vẻ nhảy lên trên khóe môi cô.

Cô bước qua, nhẹ nhàng ôm chú Cửu và Lưu Gia Minh, cũng giang cánh tay to gan ôm nhẹ Phương Trấn Nhạc một cái, rồi lại quay người vỗ Tam Phúc và Gary, khi Khưu Tố San đi qua, cũng nghiêng đầu dựa lên vai madam.

Dịch Gia Di hào phóng hơn đám người lớn tuổi trong phòng này, sự ấm áp truyền đi đến mỗi một người đang làm bộ làm tịch, rõ ràng cảm động lại còn ngại thể hiện.

Mọi người thấy cô đảo tròng mắt như bi, sau khi đối diện với cô cũng không biết là huyệt cười của ai bị điểm trước tiên, đột nhiên tiếng cười vang lên trong quán trà, hi hi ha ha hô hố…

Ánh mặt trời chiếu vào, rải xuống một cách hào phóng, hôm nay cuối cùng trời cũng trong xanh rồi.

Văn hóa trà nghệ ở Hương Giang truyền đến hiện giờ đã trở nên không còn thuần túy đến vậy nữa, rất nhiều quán trà kết hợp theo kiểu Trung Tây, trà nghệ kiểu Anh và trà nghệ kiểu Trung pha trộn với nhau biến thành một vị phong tình mới.

Nhưng quán mà hôm nay Dịch Gia Di chọn vẫn giữ lại được phong vị Hương Giang ban đầu nhất.

Siêu nước to và chén có nắp pha trà kiểu Trung, thêm những chồng báo và tạp chí đủ mọi màu sắc có thể thuận tay cầm lên đọc, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, còn vừa đọc báo, thi thoảng lại nhắm mắt tận hưởng ánh nắng xuyên qua cửa sổ, ung dung nhàn nhã tận hưởng cuộc sống an nhàn kiểu xưa.

Nước trà sôi làm cho mọi người vui vẻ, lại thưởng thức các bức quốc họa và thư pháp treo trong phòng, dường như còn hiện thêm chút vẻ thanh nhã cổ xưa.

Sau khi các thành viên tổ B cảm thán về cuộc đời mới của chú Cửu, tâm trạng trào dâng tan đi, người cũng cảm thấy mệt mỏi và lười biếng.

Khưu Tố San muốn kéo mọi người về làm việc lại khó ngăn nổi các thám tử lăn lộn khóc lóc ầm ĩ.

“Madam, đừng vội mà, mọi người vừa mới khóc sướt mướt xong, đang rất thiếu nước, ngồi thêm một lúc nữa đi.” Lưu Gia Minh kéo tay phải của Khưu Tố San, lôi chị ta xuống ấn lên sô pha.

“Đúng đó, madam, thưởng trà trước đi.” Tam Phúc kéo một tay khác của chị ta.

Hai vị thám tử một trái một phải đánh giáp công, Khưu Tố San chỉ đành tước vũ khí đầu hàng, ấn mông ngồi lên sô pha mềm mại của quán trà.

Đợi Thiết Quan Âm tuyệt nhất pha ra hương thơm lừng, thổi nhẹ làn khí, cẩn thận nhấp một ngụm rồi lại uống một hớp trà to, cảm giác nóng hổi trôi vào dạ dày, cơ thể bắt đầu túa mồ hôi mới cảm giác được sự sảng khoái và thỏa mãn khi uống trà.

Khưu Tố San ngồi tựa lên sô pha, nhìn mọi người nói chuyện và uống trà nóng, cắn bánh tart trứng mềm mại rôm rốp rôm rốp, ngón tay sờ lên Bb-call bên hông.

Vốn chị ta định về cục cảnh sát mới thông báo tin tức này cho Dịch Gia Di nhưng dựa người ở trong trà quán này, đột nhiên chị ta muốn thêu hoa trên gấm cho bầu không khí lúc này.

Rút Bb-call ra, Khưu Tố San đưa cho Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ nhận lấy máy nhắn tin, nhướn mày tò mò nhìn qua.

“Đọc đi, bên trên là lệnh thăng chức của cô.” Khưu Tố San mỉm cười, nói.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt lại có chút cảm giác hơi say, lẽ nào trà nóng cũng sẽ khiến người say sao?

“!” Dịch Gia Di trừng mắt cúi đầu nhìn, bưng máy nhắn tin trong tay đưa tới trước mặt mình.

“Cái gì? Lệnh thăng chức? Cho tôi xem với!” Lưu Gia Minh lập tức sáp đầu tới tò mò nhìn, cũng vừa nhìn vừa vô thức đọc to ra.

“Thám tử Dịch Gia Di nhiều lần lập công đầu trong quá trình điều tra phá án, các mục biểu hiện đều xuất sắc, nhiều bộ phận nhắc tên biểu dương và tiến cử, đặc biệt phê chuẩn thăng cấp thành thám tử cấp cao.”

“Oa! Thập Nhất lợi hại quá! Tôi tốn rất nhiều năm mới thăng chức thành thám tử cao cấp đấy!” Tam Phúc giành lấy Bb-call, vừa kêu vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ngưỡng mộ đến mức sắp chảy nước miếng.

“Á á á á, chị Thập Nhất vào sau xếp trước, ngưỡng mộ quá, oa oa.” Lưu Gia Minh dựa sát lên người Gary, vừa giả khóc vừa vẫy tay với bà chủ quán trà: “Bà chủ, còn bánh gato không? Chỗ chúng tôi có chuyện vô cùng tốt song hỷ lâm môn, phải ăn mừng một chút.”

Phương Trấn Nhạc ấn đầu Lưu Gia Minh xuống, đứng dậy đi đến trước quầy hàng, chọn một cái bánh gato với hiệu suất cực cao.

Bình Luận (0)
Comment