Chương 457: Mộng thiên kim và BBQ 3
Chính là giờ hành chính thì ở cục cảnh sát làm thám tử, ngày nghỉ thì đến biệt thự nhà anh làm người giúp việc… chính là kiểu người giúp việc… sau khi làm việc xong có thể nằm trên ghế dựa bên dưới giàn nho trong sân chủ nhà, đọc báo mà chủ nhà mua, vuốt ve chú chó Golden mà chủ nuôi, hóng làn gió trong lành trên đỉnh núi Hương Giang thổi tới và uống hồng trà mà chủ nhà cung cấp đó.
Phương Trấn Nhạc đi đến bên bếp nướng, cúi người đặt thùng nước suối siêu nặng xuống, sau đó nắm tay xoay bả vai, quay đầu thì nhìn thấy Dịch Gia Di đang nhìn anh và cười ngốc.
Nụ cười có thể truyền nhiễm nên anh cũng cười theo, sau đó giơ tay đặt lên đầu cô, dẫn cô tới trước mặt, cầm tạp dề trong tay cô đưa cho Dịch Gia Đống, lại chia hai chai sữa bò ôm trong khuỷu tay cô cho Gia Như và Gia Tuấn.
Sau đó quay đầu, lại đối diện với đôi mắt cười của Dịch Gia Di, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Cười ngốc gì thế?”
Ngón tay Dịch Gia Di làm ra động tác kéo kín khóa trên miệng.
Giấc mơ của cô đã tiến triển mức xử lý chủ nhà, chim cưu chiếm tổ chim khách rồi.
Một câu chuyện tàn ác như thế… no no no, tuyệt đối không thể nói ra.
…
Gió trên đỉnh núi không nhỏ, thổi mùi đồ nướng thơm phức bay rất xa, cũng may giữa các hành xóm cách nhau thảm thực vật cây cao, bằng không có thể khiến hàng xóm thèm phát khóc mất.
Tóm lại là trong biệt thự quạnh quẽ bây giờ tràn ngập tiếng cười, Phương Trấn Nhạc dựa lên bức tường ngoài màu trắng của biệt thự, cầm Champagne và nói chuyện với các vị khách, thi thoảng lại ngẩng đầu phát ra tiếng cười, là sự sảng khoái mà ngày xưa khó gặp được.
Anh đi đôi dép tông mà mình thích nhất đó, bên dưới áo sơ mi một nửa nhét vào trong quần, một nửa thì nằm bên ngoài quần một cách tùy tiện, dây rút ở lưng quần thể thao ống dài màu đen sẽ tùy tiện lắc qua lắc lại thuận theo động tác của anh, cả người trông nhàn nhã và tiêu sái.
Có thể nhìn ra được hôm nay Phương Trấn Nhạc rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Gió núi thổi qua mái tóc ngắn của anh, ngón tay thon dài gạt nhẹ một cái, Lưu Gia Minh ồn ào đòi được ăn xiên thịt cừu đầu tiên, Phương Trấn Nhạc lại cười ha ha không đồng ý: “Phải kính lão, ở trong này người lớn tuổi nhất là chú Cửu. Phải yêu trẻ, vậy hiển nhiên người nhỏ nhất ở đây là Gia Tuấn, phải lady-first trước, cũng nên là Gia Như và Thập Nhất, làm sao lại đến lượt cậu được?”
“Hay là em làm thú cưng đi.” Lưu Gia Minh cầm cái cupcake nhỏ ở cửa hàng tiện lợi mà Phương Trấn Nhạc đã chuẩn bị từ trước trên bàn dài lên, ai oán nói.
Gia Như đi ngang qua bên cạnh, Lưu Gia Minh đang nhấm nháp cái bánh trong miệng liếc mắt nhìn thấy cô ta, vội vàng lại cầm một cái bánh cupcake khác đưa cho Gia Như, nhồm nhoàm bảo: “Em nếm thử đi, ngon lắm đấy.”
“A, cảm ơn anh Gia Minh.” Gia Như ngẩng đầu cười ngọt ngào, còn ngọt hơn cả cupcake nhỏ mà Lưu Gia Minh đưa cho cô ta.
“Hì hì.” Lưu Gia Minh lại lấy một cái bánh khác, bánh cụng bánh với cô ta.
“Nếu làm thú cưng vậy kiểu thú cưng cỡ lớn như cậu cũng không được ưa chuộng cho lắm đâu, không đến lượt, có thể nào cũng không đến lượt cậu, từ từ đợi đi nhá.” Tam Phúc đưa xiên thịt vừa xuyên xong lên trên bếp nướng, vừa vặn đi ngang qua, không nhịn được mà chen vào nói móc Gia Minh.
Gia Như đi đến bên cạnh chị cả, vừa giúp bày các loại đồ uống lên bàn vừa nhỏ giọng hỏi: “Chị cả, sau này chị làm tổ trưởng rồi nhớ cẩn thận dạy dỗ anh Gia Minh có được không?”
“Hả?” Dịch Gia Di “pặc” một tiếng mở chai Champagne ra, ngửa đầu uống một hớp, sau đó quay đầu quan sát phong cảnh xung quanh.
Biệt thự của Phương Trấn Nhạc hướng ra cảng Victoria, từ sân thượng trên mái nhà có thể nhìn ra cảnh biển rộng hơn ở các hướng khác, nghe nói cho dù là biệt thự trên đỉnh núi cũng chia thành dăm ba hạng, căn hướng ra cảng Victoria là căn tốt, nếu có thể quan sát toàn cảnh đương nhiên mới là tốt nhất.
Lưu lượng người trong khu biệt thự thưa thớt, hoàn toàn khác hẳn với sự chật chội cứ hai bước lại va vào một người ở Thâm Thủy Phụ.
Gió núi thổi từng đợt, trong lành khoan khoát lướt qua gò má và cần cổ, hít một hơi thật sâu có thể cảm thấy mát lạnh, gió biển leo lên núi, khi thổi lên mặt không chỉ có vị của biển mà còn lẫn thêm mùi cây cối trên núi.